18
Tôi không lấy được khoản thanh toán cuối cùng, bởi vì tôi bị Thẩm Tại Châu lôi đi.
Trước khi đi, anh còn nói với mẹ mình: "Mẹ đừng xen vào chuyện của con."
Tấm thẻ ngân hàng đáng thương bị bỏ quên trên bàn. Lúc bị anh kéo xuống lầu, tôi định hất tay anh ra, kết quả không hất ra được. Ngược lại còn bị anh nhét vào trong xe.
Tôi giật mình, hỏi: "Chẳng lẽ anh định gi3/t người diệt khẩu ư?"
Anh lái xe rất nhanh. Tôi chỉ có thể im lặng. Chờ đến khi xe chạy về phía trường học, tôi mới yên tâm hơn một chút.
Thế nhưng... anh lại dừng xe trước một căn biệt thự, còn lôi tôi xuống xe.
Gương mặt anh lạnh tanh, trông có vẻ rất tức giận. Tôi hơi hối hận, luôn cảm thấy anh sẽ gi3/t c.h.ế.t tôi.
Bởi vậy, lúc xuống xe, tôi lập tức ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy chân anh: "Bạn học Thẩm, em không làm gì cả, em sẽ trả lại anh toàn bộ số tiền mẹ anh đưa cho em, anh tha cho em đi! Van cầu anh đấy, sau này em sẽ biến mất khỏi tầm mắt của anh."
19
Anh càng thêm mất kiên nhẫn, không chút thương tiếc nào nhấc tôi từ trên mặt đất lên, khiêng vào trong nhà.
Tôi túm chặt lấy song sắt cạnh cửa, c.h.ế.t cũng không chịu vào trong. Sau đó, anh giằng co với tôi, nhất định phải tách tay tôi ra.
"Rốt cuộc là anh muốn làm gì?!" Tôi vừa sợ hãi vừa tức giận: "Dù sao em cũng hầu hạ anh lâu như vậy rồi, sao anh có thể trở mặt vô tình như thế?"
"Cô còn dám nhắc đến chuyện trước kia? Cô dám đùa giỡn tôi, Diệp Nam Gia, cô dám đùa giỡn tôi!"
"Vậy anh muốn thế nào?" Tôi kiên trì: "Em sẽ không vào trong đó với anh đâu, nhỡ đâu anh gi3/t em rồi, ở đây em còn có thể để lại chút chứng cứ."
Anh cười lạnh một tiếng, hai tay dùng sức, cổ tay tôi đau đớn đến mức phải buông tay. Sau đó, tôi bị anh đưa vào trong nhà, anh còn thật sự lấy dây thừng trói tôi lại.
20
Thật không ngờ, chỉ vì tham lợi trước mắt mà tôi lại bị bắt cóc lần đầu tiên trong đời. Mà người bắt cóc tôi, lại là một Thái tử gia có m.á.u mặt.
Tôi bị trói trên ghế sofa. Anh ngồi đối diện tôi, sắc mặt u ám, trông như thể đang suy nghĩ xem nên bắt đầu ch.ặ.t tôi ra làm mấy khúc.
Còn tôi, từ chỗ cầu xin tha thứ lúc ban đầu, đến sau này là mắng chửi không ngừng, đều không thể khiến sắc mặt anh d.a.o động dù chỉ một chút.
Trừng mắt nhìn anh cả buổi chiều, tôi không chịu đựng nổi nữa, ngủ quên trên ghế sofa. Đợi đến khi tôi tỉnh lại, tôi rất muốn đi vệ sinh. Anh vẫn ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.
21
"Anh định trói em đến bao giờ? Bây giờ em muốn đi vệ sinh."
Anh liếc nhìn tôi một cái, không hề d.a.o động.
"Bây giờ cô là tội nhân, còn dám ra điều kiện à?"
"Em là tội nhân, vậy chẳng lẽ anh không được hưởng lợi gì sao? Ngày nào em cũng đi mua cơm cho anh, rất mệt mỏi đấy! Lại còn phải hầu hạ bạn cùng phòng của anh nữa! Hơn nữa, em đã nói rồi, em sẽ trả lại tiền cho anh, số tiền này, em thật sự không có phúc hưởng."
Tôi nhớ đến việc mẹ anh nói anh có một người em trai, tôi chợt cảm thấy chắc chắn là mình đã nhận nhầm người rồi.
Bởi vì theo tôi quan sát, bên cạnh Thẩm Tại Châu, ngoại trừ tôi mặt dày mày dạn bám lấy anh ra thì ngay cả một con muỗi cái cũng không có, hoàn toàn khác biệt với hình tượng công tử đào hoa trong lời đồn.
Cho nên, tôi đã nhận nhầm người rồi. Nếu là em trai anh, chắc chắn sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Bởi vậy, tôi không kìm lòng được nói: "Em biết là em đã tìm nhầm người rồi, biết thế lúc trước em đã theo đuổi em trai anh rồi, em xin lỗi anh, như vậy được chưa? Nếu anh vẫn chưa hả giận, em sẽ mua cơm cho anh tiếp, mua một học kỳ?"
Nhắc đến em trai anh, sắc mặt anh càng thêm khó coi.
"Vậy nên, cô thật sự giống như mẹ tôi nói, vì tiền mà đến theo đuổi tôi? Hơn nữa, ban đầu cô định theo đuổi Thẩm Nghị Ngôn?"
22
Tôi không nhịn được rụt người lại. Thế nhưng, anh đột nhiên thay đổi sắc mặt, dường như tâm trạng đã tốt hơn không ít, còn cởi trói cho tôi. Tôi hơi khó hiểu nhìn anh.
Bên ngoài trời đã tối.
Tôi đi từ phòng vệ sinh ra, hỏi anh: "Em đi được chưa? Ngày mai anh muốn ăn gì? Em mua cơm cho anh, coi như chuộc lỗi với anh. Còn số tiền mẹ anh đưa cho em..." "Bà ấy cho cô, không liên quan gì đến tôi."
Anh mỉm cười với tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười. Lúc trước, tôi cứ tưởng anh bị liệt mặt cơ đấy.
Nụ cười rất đẹp, chỉ là rất lạnh lùng.
Sau đó, anh nói: "Tôi đồng ý lời tỏ tình của em, sau này em chính là bạn gái của tôi. Có phải rất bất ngờ không?"
Khôngggg!!!! Kinh hãi thì đúng hơn!
(Đến đây xưng Tôi - Em nhé)