23
Anh đặt tay lên vai tôi, ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ khiến em phải hối hận vì đã chọc giận tôi."
Tôi không nhịn được rùng mình một cái.
"Em có thể từ chối không?"
"Em cảm thấy thế nào? Bị nhốt ở đây mãi mãi, hay là làm bạn gái của tôi, tự em lựa chọn đi."
Anh hùng không chịu thiệt trước mắt. Hơn nữa, anh lại đẹp trai như vậy, ai chịu thiệt còn chưa biết được đâu.
Cho nên, tôi mạnh dạn nói: "Vậy em chọn làm bạn gái của anh."
24
Thế nhưng, tôi đã đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Thẩm Tại Châu. Sau khi chúng tôi trở về trường, anh liền quang minh chính đại kéo tôi đi khắp nơi khoe khoang. Mọi người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chúng tôi.
Sau đó, yêu cầu của anh còn nhiều hơn trước. Chỉ cần tôi không có lớp là anh sẽ lập tức gọi tôi đến.
Lúc đầu, tôi lười để ý đến anh. Dù sao thì mọi người cũng đã xé rách mặt nhau rồi, vậy tôi còn phải hầu hạ anh sao?
Tôi không ngốc! Tôi không để ý đến anh, tự mình đến thư viện ôn tập. Thế nhưng, tôi vui vẻ chưa được hai ngày thì anh đã chặn đường tôi ở thư viện.
Anh cũng không tức giận, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Tôi nhăn mũi: "Em muốn ôn thi, tuy chúng ta là bạn trai bạn gái, nhưng cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của nhau chứ."
Anh gật đầu: "Đương nhiên rồi."
25
Nói xong, anh liền mở một chiếc hộp ra, nói với tôi: "Bây giờ chúng ta là người yêu, đây là quà tôi tặng em."
Là một chiếc vòng tay, trông khá đẹp mắt.
Tôi còn chưa kịp nói không cần, anh đã nắm lấy tay tôi, lập tức đeo lên cho tôi, còn vang lên một tiếng "cạch".
Tôi nghi ngờ nhìn, vậy mà lại còn có mật khẩu.
???
Sau đó, tôi không tài nào tháo ra được.
Tôi hơi hoảng hốt, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Vòng tay gì mà còn làm màu mè như vậy?" Anh đặt tay lên vai tôi, cưỡng ép kéo tôi đi, nói với tôi: "Còn có cái màu mè hơn."
Chúng tôi ra ngoài ăn một bữa.
Thật là hiếm thấy.
Kết quả là nhìn thì đẹp mắt đấy, nhưng không ngon bằng nhà ăn, lại còn phải ra khỏi trường, lãng phí thời gian của tôi. Lúc ở trên xe, tôi lại tiếp tục học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh.
Anh đưa tôi về đến ký túc xá, sau đó quay qua nói với tôi: "Tôi gọi em, em phải đến ngay lập tức, nếu không tự mình gánh lấy hậu quả."
Tôi trợn mắt trắng với anh, coi như đáp lại. Tôi vẫn luôn ghi hận chuyện anh ép tôi lựa chọn giữa việc bị nhốt hoặc là làm bạn gái anh. Đặc biệt là anh còn bắt cóc tôi cả buổi chiều.
Tôi cảm thấy anh không còn là người tốt nữa rồi. Cũng không còn là chàng trai đẹp trai, lạnh lùng, đáng để tôi phí tâm tư dỗ dành nữa.
26 .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Ngày hôm sau, anh gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi đi mua cơm cho anh.
Tôi không để ý đến anh, vẫn tự mình đến nhà ăn, sau đó đến thư viện tự học. Kết quả, tôi vừa mới ngồi xuống, chiếc vòng tay của tôi bỗng hét lớn.
Tôi suýt chút nữa thì nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi.
Chiếc vòng tay hét lớn: "Tôi tên là Diệp Nam Gia, tôi tên là Diệp Nam Gia, ha ha ha ha ha!"
Sau đó, câu nói này cứ lặp đi lặp lại. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi là bệnh nhân tâm thần vậy.
Tôi muốn tháo chiếc vòng tay ra, hoặc là ấn vào nút nào đó để tắt nó đi. Thế nhưng, không tài nào tháo ra được, tôi cũng không tìm thấy cái nút nào cả.
Tôi vội vàng chạy ra khỏi thư viện. Dọc đường đi, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, cứ như đang nói: "Từ bao giờ mà trường chúng ta lại có thêm một người bị điên thế này."
Tôi tức giận gọi điện thoại cho Thẩm Tại Châu.
"Anh hèn hạ!"
Anh chậm rãi nói: "Bạn gái, mau đến mua cơm cho anh đi."
(Chanh: Đến đây đổi xưng hô anh-em cho tình cảm nhé)
27
Chiếc vòng tay cuối cùng cũng ngừng hét. Tôi đến nhà ăn mua cơm, đi đến ký túc xá nam. Tôi nghĩ, tôi phải viết thư kiến nghị nhà trường, không cho phép nữ sinh vào ký túc xá nam. Như vậy, tôi sẽ không phải đi tìm Thẩm Tại Châu nữa.
Tôi bước vào ký túc xá của bọn họ, bạn cùng phòng của anh đều ái muội gọi tôi là chị dâu.
Tôi "ừ" một tiếng.
Tôi ném cơm lên bàn anh, tức giận nói: "Anh có biết vừa rồi em mất mặt thế nào không?! Sao anh có thể xấu xa như vậy, anh có biết bây giờ toàn trường có bao nhiêu người đang cười nhạo em không hả?"
Anh cười giả tạo với tôi, trên má còn có hai lúm đồng tiền, trông rất đáng ghét.
"Cũng như nhau thôi."
Đưa cơm xong, tôi tức giận ngút trời: "Bây giờ em có thể đi được chưa? Thái tử gia!"
"Không được."
Bạn cùng phòng của anh đều tò mò nhìn chúng tôi, ánh mắt như đang hỏi tôi đến bao giờ mới có thể "lật đổ chế độ phong kiến"*.
*Nguyên văn: Đảo lão bản, xướng ca khúc bản, ý nói lật đổ chế độ cũ, giành quyền làm chủ.
Tôi tức giận ném cặp sách lên bàn anh, bắt đầu học bài.