Thái Tử Gia “Không Dễ” Theo Đuổi

Chương 4




13

Tôi chán nản nói: "Thôi bỏ đi, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên. Tôi không muốn làm phiền anh nữa." .


Bạn cùng phòng của anh ra vẻ mặt như bị táo bón, rời đi.

Tôi cứ tưởng chuyện này coi như xong rồi. Kết quả, hai ngày sau, anh đến lớp học của tôi nghe giảng, lại còn ngồi cạnh tôi.

Tôi lập tức trở nên căng thẳng, sợ có tai mắt của mẹ anh, cho rằng tôi bội ước.

Anh hắng giọng, ngượng ngùng nói: "Hôm đó xin lỗi, tôi chỉ là không muốn bị người khác vây xem thôi."

???

Anh vậy mà lại xin lỗi tôi.

Tôi cũng vội vàng nhỏ giọng xin lỗi: "Là em làm quá, gây thêm phiền phức cho anh, đáng lẽ ra em mới là người phải xin lỗi."

Mắt anh hơi mở to: "Em đã biết là lỗi của mình rồi, vậy tại sao lại không để ý đến tôi, cứ như thể là lỗi của tôi vậy?"

???

Tôi cố gắng kìm nén cơn tức giận mới không thốt ra một chữ "Cút". Tôi quay đầu đi, không để ý đến anh nữa.

14

Có lẽ anh vốn dĩ không phải là người nói nhiều. Thấy tôi không để ý đến mình, anh chỉ có thể ngồi bên cạnh.



Tôi cảm thấy cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách.

Tôi bèn nói: "Anh làm gì thế? Môn của chuyên ngành chúng em, anh học cũng vô ích thôi."

Anh nhìn thoáng qua quyển Luật Hôn nhân trên bàn, nói: "Biết đâu sau này có thể dùng đến."

Lúc tan học, vừa đúng lúc là buổi trưa, anh hỏi: "Cùng nhau đi ăn cơm nhé?"

Tôi nhìn anh, á khẩu không nói nên lời: "Thực ra thì, em không thích anh, anh có thể hiểu được chứ?"

Anh sững người.

Tôi vô cùng ngại ngùng: "Xin lỗi anh."

Sắc mặt anh tái mét, không nói một lời, sau đó quay người bỏ đi.

Dọa người quá.

Có một khoảnh khắc, tôi cảm thấy anh muốn bóp c.h.ế.t tôi.

Bảo sao người ta nói anh khó dây vào.

Đây mới thực sự là "Phú quý hiểm trung cầu"*.

*Phú quý hiểm trung cầu: Câu nói khuyên răn con người không nên vì muốn giàu sang phú quý mà bất chấp tất cả.

Thôi vậy, tôi nhìn bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của anh, thầm nghĩ, chờ sau khi mình du học trở về, kiếm được nhiều tiền rồi, sẽ trả lại tiền cho mẹ anh. Dù sao đám tư bản bọn họ cũng bóc lột người nghèo chúng tôi nhiều như vậy, tôi lừa một chút tiền, coi như là cướp của người giàu chia cho người nghèo vậy.

15

Lần này, Thẩm Tại Châu thật sự không để ý đến tôi nữa.

Ở trường, tôi không còn thường xuyên bắt gặp anh, những người bạn cùng phòng của anh cũng không đến "làm tư tưởng" cho tôi nữa.

Đôi khi tôi cảm thấy thật kỳ diệu, cũng may là mẹ anh đã xuất hiện kịp thời.

Nếu không, anh dễ theo đuổi như vậy, nhỡ đâu tôi thật sự theo đuổi được anh rồi, vậy chẳng phải là tôi sẽ làm tổn thương anh thêm sao?

Có lần, hai chúng tôi tình cờ gặp nhau ở cầu thang.



Vô cùng ngại ngùng, bởi vì tôi không cẩn thận, đã nhìn thẳng vào mắt anh trước, muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng không được.

Kết quả, anh lạnh lùng bỏ đi.

Điều này khiến tôi cảm thấy áy náy trong lòng.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ lại, trước kia anh có nhiều bạn gái như vậy, tôi còn chẳng được coi là gì, nhiều nhất cũng chỉ là một osin, tôi vậy mà lại lo lắng anh đau lòng?

16

Hai tháng sau, mẹ của Thẩm Tại Châu lại tìm đến tôi.

Vẫn là ở quán trà đó.

Lần này, sắc mặt bà ta có phần hòa nhã hơn, nói với tôi: "Coi như cô cũng biết giữ chữ tín."

Sau đó đẩy thẻ ngân hàng về phía tôi. Tôi cảm thấy không vui như lần đầu tiên nữa. Thầm nghĩ, thực ra thì tôi cũng không cần số tiền này cho lắm.

Thế nhưng, không lấy thì phí.

Lúc tôi đưa tay ra định nhận lấy tấm thẻ. Tấm thẻ bỗng bị người ta giữ chặt.

Không phải phu nhân Thẩm. Mà là Thẩm Tại Châu, không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng tôi.

Anh vẫn nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng như vậy. Mẹ anh có hơi bối rối. Tuy nhiên, anh không thèm nhìn bà ta lấy một cái.

Chỉ nói với tôi: "Hừ, bảo sao tự nhiên lại không theo đuổi tôi nữa, thì ra là đã lấy được tiền của mẹ tôi rồi." 17

Mẹ anh lập tức bán đứng tôi: "Con trai, con đừng để bị người phụ nữ này lừa, cô ta chính là muốn có tiền, lần trước, lúc mẹ đưa tiền cho cô ta, cô ta vui lắm, cứ như là đang chờ mẹ đưa tiền cho cô ta vậy."

Mẹ anh tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Ban đầu, cô ta làm việc ở quán trà này, mỗi lần mẹ đuổi những người phụ nữ kia của em trai con đi, chắc con không biết đâu, cô ta nhìn với ánh mắt tham lam, ghen tị thế nào đâu, mẹ thấy cô ta chính là cố ý, quyến rũ em trai con không thành, lại thấy con dễ lừa gạt, bèn quay sang lừa gạt con."

Em trai?

Sao lại có nhiều thông tin mới như vậy?

Để tôi từ từ load đã…

Nhưng lúc này, Thẩm Tại Châu lại ghé sát tai tôi, nhỏ giọng nói: "Người gần đây nhất dám giỡn với tôi, bây giờ cỏ trên mộ đã cao lắm rồi. Diệp Nam Gia, có phải em chán sống rồi không?"