Thái Tử Gia “Không Dễ” Theo Đuổi

Chương 3




9

Thế nhưng, nên tỏ tình thế nào thì tôi vẫn chưa có manh mối. Tôi lên mạng tìm kiếm cách thức tỏ tình với chi phí thấp.

Cuối cùng, tôi quyết định, vào ngày sinh nhật anh, tôi sẽ dùng nến để xếp thành hình trái tim trên sân vận động của trường, ở giữa cũng dùng nến để xếp tên của hai chúng tôi.

Trông ngốc nghếch bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.

Bạn cùng phòng của anh là tai mắt của tôi, đã giúp tôi kéo anh đến đây.

Anh nhìn tôi, sau đó nhìn đống nến, lại nhìn những người xung quanh đang hóng chuyện, không chút lưu luyến quay người bỏ đi.

"Nán lại đi! Còn bất ngờ nữa!"

Tôi lớn tiếng hét. Tôi cũng cảm thấy mất mặt vô cùng. Cũng may là chú bảo vệ đã đến cứu vớt tôi, dùng bình cứu hỏa dập tắt toàn bộ số nến của tôi. Còn vừa dập vừa mắng tôi lại gây thêm chuyện cho ông ấy. Tôi phụ dọn dẹp, nhỏ giọng xin lỗi.

10

Tôi cảm thấy Thẩm Tại Châu thật là quá đáng. Ngay cả việc đi tới một chút cũng không chịu. Dù sao tôi cũng đã mua cơm cho anh nhiều lần như vậy. Tuy nhiên, tôi lại nổi tiếng trên mạng xã hội. Bởi vì chuyện này đã bị người ta quay lại, đăng lên mạng.

Ngày hôm sau, có một số điện thoại lạ tìm tôi.

Tôi bắt máy.

Đối phương nói là thư ký của phu nhân Thẩm, nói phu nhân Thẩm muốn hẹn gặp tôi.!!!

Tôi lập tức đồng ý.

Vẫn là ở quán trà đó, bà ta cau mày nhìn tôi: "Chính là cô suốt ngày quấy rầy con trai tôi?"

"Dì ơi, dì không thể nói như vậy được, chúng cháu là thật lòng yêu nhau." Tôi ra vẻ chính trực: "Không ai có thể chia rẽ chúng cháu!"

Bà ta chẳng muốn để ý đến tôi: "Đây là 500 vạn, rời khỏi con trai tôi."



11

Tôi cố gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, rặn ra vài giọt nước mắt: "Chúng cháu là thật lòng yêu nhau, anh ấy còn nói muốn kết hôn với cháu nữa."

Sắc mặt mẹ anh lập tức thay đổi, cười lạnh: "Kết hôn? Cô tự nhìn lại bản thân mình xem, có xứng với con trai tôi không?"

"Dì ơi, dì không thể nói như vậy, con trai dì thích cháu, vậy cháu nhất định là có chỗ hơn người."

Bà ta khựng lại một chút, nói: "Chỉ cần cô đồng ý rời khỏi nó, chia tay với nó, sau này tôi sẽ cho cô thêm 500 vạn nữa. Nếu không..."

Tôi đáng thương nói: "Không phải là cháu vì tiền mà rời xa anh ấy, mà là, tình yêu không được cha mẹ hai bên chúc phúc thì sẽ không lâu bền, đã như vậy rồi, dì ơi, chúng ta có cần ký thỏa thuận gì không? Dì nhớ phải viết rõ ràng, đây là cho tặng đấy nhé."

Bà ta ra vẻ mặt chán ghét nói: "Nhà họ Thẩm tôi đã cho thứ gì ra ngoài thì sẽ không có chuyện lấy lại, cô mau chia tay con trai tôi, sau đó biến khỏi tầm mắt của tôi."

"Dạ cháu hiểu rồi!" Tôi gọi điện thoại cho Thẩm Tại Châu.

Ban đầu tôi không có số điện thoại của anh, nhưng để tiện mua cơm cho anh, tôi đã vất vả lắm mới xin được WeChat và số điện thoại của anh.

WeChat của chúng tôi thật sự là thảm không nỡ nhìn, toàn là tôi đơn phương gửi tin nhắn cho anh, kể chuyện cười nhạt nhẽo, kể chuyện ma dài tập, anh chỉ trả lời một hai icon.

Thế nhưng, đến giờ ăn cơm, anh sẽ khôi phục lại chức năng ngôn ngữ của mình, bắt đầu gọi món.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng mới thấy anh bắt máy. Vừa nhấc máy, anh đã nói thẳng: "Buổi trưa tôi muốn ăn mì ba loại topping."

Giọng nói vẫn khiến người ta tê rần cả da đầu, thật êm tai.

Nếu tôi có một đứa con trai như anh, tôi cũng phải đuổi hết những yêu ma quỷ quái bên ngoài kia tránh xa anh ra.

Thế nhưng, mì ba loại topping lại ở nhà ăn số 4, mà nhà ăn số 4 lại ở khu dạy học khác, phải đạp xe đạp qua một cái đèn xanh đèn đỏ, đi qua đó phải mất 15 phút, lại còn phải xếp hàng, bởi vì món mì ba loại topping ở đó rất ngon.

Nhưng anh vừa mới khiến tôi mất mặt như vậy, bây giờ lại dám đưa ra yêu cầu quá đáng như thế, đúng là khốn nạn!



Tôi khóc lóc nói: "Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn! Em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa! Chúng ta chia tay đi!"

Nói xong, tôi cúp máy, sau đó xóa WeChat của anh. Tôi vội vàng chạy lấy người.

12

Tôi lập tức đi đến ngân hàng, định rút tiền chuyển vào thẻ của mình, kết quả vừa vỗ đầu một cái!

Tôi quên hỏi mật khẩu rồi!

Chẳng lẽ bà ta lừa tôi?

Kết quả, tôi vừa mới nghĩ như vậy thì điện thoại nhận được tin nhắn của cô thư ký kia, gửi cho tôi mật khẩu.

Đúng là lấy lòng dạ kẻ tiểu nhân đo lòng người quân tử mà.

Có 500 vạn rồi, tôi liền nghỉ việc làm thêm.

Bắt đầu tập trung ôn thi.

Lúc trước tôi rất muốn đi du học, nhưng vì không có tiền nên đành gác lại. Thế nhưng, bây giờ có tiền rồi, tôi lại bắt đầu chuẩn bị.

Bạn cùng phòng của tôi còn thấy lạ, hỏi tôi: "Không phải cậu đang theo đuổi đóa hoa cao lãnh* của Học viện Tài chính sao, sao ngày nào cũng ru rú trong ký túc xá học tập thế?"

*Cao lãnh: Lạnh lùng, khó gần

"Theo đuổi không nổi, tôi từ bỏ rồi." Tôi cười hì hì nói.

Thế nhưng, sau khi tôi từ bỏ, Thẩm Tại Châu lại thường xuyên xuất hiện xung quanh tôi. Mỗi lần gặp trên đường, tôi đều coi như không nhìn thấy. Sau đó, nhanh chóng chuồn đi.

Mấy ngày sau đó, bạn cùng phòng của anh lại tìm đến tôi, nói anh chỉ là ngại mất mặt nên không đến xin lỗi tôi, nhưng anh không ghét tôi, còn nói tôi kiên trì thêm chút nữa, nhất định có thể trở thành em dâu của bọn họ.

Mấy người trong phòng ngủ của anh, ai cũng tự nhận mình là anh cả. Chỉ có Thẩm Tại Châu là không tranh giành, bởi vì anh là anh cả thật sự. Cả phòng đều phải nghe lời anh.