Tensei Shite Inaka de Slowlife wo Okuritai

Chương 017: Dragon Slayer [Kẻ giết rồng]




Tôi tạo ra nước bằng thủy ma pháp và đun nước sôi bằng hỏa ma pháp, rồi để cho Roomba dùng nó đánh tan mồ hôi và các vết bẩn trên cơ thể.

Roomba la hét: "Một bồn tắm rất thoải mái, thậm chí, còn hơn cả nhà trọ cao cấp ở vương đô!"

"Có cả xà phòng này! Hoàn toàn không có mùi! Ngược lại, còn có mùi hương thơm nữa chứ!"

Hiển nhiên rồi, Đừng xem thường Omotenashi [1] của người Nhật chứ. Tôi không cho phép có thỏa hiệp về nhà tắm đâu. Dẫu kích thước và độ xa hoa có thể thua, nhưng tôi đảm bảo về mặt thiết kế đó.

Tôi tống khứ cái âm thanh vui đùa với những lời ngâm nga chẳng rõ là gì của Roomba đi và chuẩn bị vài món ăn đơn giản.

Chắc chắn Roomba sẽ ăn nhiều nhỉ. Tốt nhất cứ làm thật nhiều, tôi lấy chúng ra từ trong ma pháp không gian.

Sau khoảng ba mươi phút thì Roomba bước ra từ nhà tắm.

Bởi quần áo đã được giặt trong phòng tắm, nên giờ bác ý chỉ quấn mỗi tấm vải quanh đũng.

"Cơ bắp kinh nha~."

"Phải không~? Al cũng cần thêm nhiều cơ bắp vào nha?"

"Cơ bắp còn quá sớm cho đứa trẻ sáu tuổi. Giờ là tuổi tăng chiều cao chứ."

"Ừm? Nhóc sáu tuổi nhỉ? Trông người lớn quá, làm ta tưởng phải cỡ mười tuổi chứ?

"Mười tuổi thì chiều cao còn phải cao hơn chứ."

"Vậy sao? Gahhahhahha!"

Maa, với người to lớn như Roomba, thì đứa trẻ sáu tuổi hay mười tuổi cũng chẳng khác nhau mấy nhỉ.

"Đây, (bia) Ale."

"Ô? nhóc chẳng hiểu rõ ta quá sao? Nhóc có thật là trẻ con không thế?"

"Mới sáu tuổi đó."

Roomba vừa tỏ vẻ nghi ngờ, vừa đổ cốc bia lớn, làm bằng thổ ma pháp, vào miệng.

"Cái gì thế này! Có cảm giác mát lạnh! Ở đây có ma đạo cụ băng sao?"





"Không có không có, cháu làm lạnh bằng băng ma pháp đó."

"Có thể dùng băng ma pháp ở tuổi này, quả là một đứa trẻ chẳng giống nhóc con gì cả nhỉ. Rõ ràng công chúa của đất nước này có thể dùng được băng ma pháp nhỉ.

"Roomba đến từ vương đô à?"

"Maamaa, mấy thứ đặt ở trên bàn. Sao ta không vừa ăn, vừa nói chuyện nhỉ."

"Không phải đặt trên bàn, mà cháu đã làm chúng đó."

Thực chất, tôi chỉ là lấy ra từ ma pháp không gian thôi.



"Đó là món spaghetti trong lời đồn à!"

"Ừm? Bác nghe nó từ đâu vậy?"

"Môgưmôgư ...... a~, từ một người thương nhân quen biết đó ...... môgưmôgư...... Ta nghe từ một tay tên là Triela."

Khi tôi chỉ cho cách ăn, Roomba hồi hộp dùng dĩa cuộn tròn các sợi mì lại thành dạng viên, rồi ăn tiếp. Cơ thể đầy cơ bắp và khuôn mặt đang phồng nên như con sóc do mỳ của bác trông thật không thật phù hợp, dù có hơi thú vị.

"A~, Three-san à?"

Three-san là người thương nhân lúc nào cũng đến làng Coliat.

Tay khốn đó, năm ngoái đã phản bội tôi và Baltro, với lí do: "Nếu trở thành kẻ thù của đám con gái ở làng Coliat thì không thể nào buôn bán được nữa" đó. Bởi vậy mà chúng tôi bị cắt bữa phụ trong suốt một tuần nha. Năm nay, chắc chắn phải đấm cho một cú.

"Ôi? Ta nghe thấy cái gì như đánh hạ đó? Có chuyện gì à?"

"Không, cháu chỉ nói một mình thôi"


"Vậy à? Vậy thì, cho phần thứ hai!"

"Cháu là mẹ của bác à!"

"Mà bỏ chuyện đó sang một bên, Roomba đến làng Coliat làm gì thế?"

Tôi vừa luộc mỳ spaghetti mới vừa hỏi Roomba.

"Phải rồi. Trả lời thôi. Ta là nhà mạo hiểm trực thuộc vương quốc Misfrite. Hạng là hạng B, đứng thứ năm từ trên xuống nha. Bản thân ta thích đi du lịch nha. Dù làng có nhỏ cỡ nào ta cũng đến. Lúc hỏi tay Triela nên đi đâu giờ thì ta đã nghe được một câu chuyện thú vị đó. Do đó, ta đã đến đây."

"Ra vậy, vì thế mà bác đã đến đây à. Từ khi sinh ra, lần đầu cháu mới thấy nhà mạo hiểm đến đây nha? Từ vương đô đến làng Coliat siêu xa mà"

Nhân tiện, vương quốc Misfrite là đất nước mà làng Colita trực thuộc. Dân số mấy vùng lân cận vương đô là khoảng một trăm nghìn người. Còn làng Coliat hiện tại có khoảng bốn trăm người sinh sống. Cũng tương đối đông người, nhưng do họ sống rải rác nên nhìn từ ngoài có thể thấy khác ít ỏi.

Chắc gần đây, người di dân cũng tăng lên do có sự bùng nổ. Ở góc làng xuất hiện những ngôi nhà nhỏ mà tôi không thấy quen thuộc mà.

"Hoàn toàn đúng, ta cũng chẳng nghĩ rằng nó lại xa đến vậy à. Dù mệt mỏi khủng khiếp, nhưng ta đã đến được đây đó."

Hãy lên kế hoạch rõ ràng rồi mới đến chứ.

"Ừm, thế từ giờ bác tính sao?"

"Ngôi làng này có vẻ dễ sống và thoải mái nha. Ta tính tạm trú ở đây một thời gian dài!"

"Nhà trọ thì sao?"

"Chỗ này không được à?"

Tôi đã nghi kiểu gì bác cũng nói như vậy đó.

"Ừm~, maa cũng được, nhưng mà phòng tắm và đồ ăn phải tự làm đó?"

"Tưởng gì! Al cũng sống ở đây phải không?"

Đó là câu đáp của tôi ngoài mong đợi, nên Roomba lại cất tiếng cười gaba.


Gần quá gần quá. Cảm giác cực áp lực.

"Không, đây là cứ điểm thứ hai, cháu sống ở một dinh cơ đó."

"Dinh cơ? Al là quý tộc hay gì đó à?"

"Ít ra cháu là con thứ của nhà Slowlet đó."

"Hoàn toàn không trông ra nha ...... Slowlet? Ta nghe thấy cái tên này ở đâu rồi? Tên lãnh chúa là gì?"

Roomba khoanh tay suy nghĩ.

"Nord ...... Nord=Slowlet là lãnh chúa ở đây đó."

"Kẻ giết rồng à?" [note23144]

Roomba đột ngột mở mắt và hét lên.

Dragon Slayer? Cái tên ảo tưởng gì vậy? Dù nghe cũng thú vị.

"Kẻ giết rồng là?"

"Khoảng hơn mười năm trước nhỉ? Có một con rồng được phát hiện gần vương đô đó. Lúc đó, người đã năng động và chặt đầu con rồng ấy là Nord đó?"

"Hế~, cháu không biết đó."

Tuy biết bố là một nhà mạo hiểm có khả năng hồi xưa, nhưng mà ông đã không kể chi tiết câu chuyện. Hay do ông cảm thấy xấu hổ với cái tên thứ hai? Lúc về, tôi phải hỏi thử xem thôi.

"Hồi đó, thỉnh thoảng ta cũng lập nhóm với Nord đó. Chỉ thời điểm đó là ......ta còn nhớ đó."

Roomba nhắm mắt như đang nhớ tiếc ngày xưa, chắc chắn bố Nord cũng nhớ rồi. Người như thế này, gặp một lần sao quên được chứ.

Sau một hồi nói những chuyện khác, bác nói muốn trọ ở dinh cơ, vậy nên hết cách rồi, tôi đành dẫn bác đến dinh cơ.

Giờ mà bỏ rơi thì không hiểu sao tôi sẽ có cảm giác thật đáng thương. Nên không thể bỏ bác đó được. Mà chắc đây là điểm mạnh của Roomba cũng nên. Bởi con người đâu thể sống một mình chứ. Nghĩ lại thì có lẽ Roomba giống như một loài kiểu như ăn bám nhỉ. Nếu vậy để bác làm đối thủ luyện kiếm cho chị Elinora thôi.


Thế cũng tốt.

ーーーーー

Khi tôi dẫn tới dinh cơ, thì Sara đã chỉ dẫn Roomba đến phòng tiếp khách, rồi đi gọi bố Nord.

"Ara~? Vị khách mà Al dẫn đến là ai đây~?"

Mẹ Elna bước vào phòng tiếp khác với nụ cười tươi như mọi khi.

"A! Là người sử dụng ma pháp đã chết mê mệt Nord hồi đó!"

"Ế? A, chờ chút Roomba!? Th, thôi ngay đi!"

Trong chốc lát, mẹ Elna đã giật mình và nhuộm đỏ khuôn mặt, rồi trở nên cuống cuồng.

Có lẽ đây là lần đầu tôi thấy vẻ mặt này của mẹ Elna cũng lên. Vẫn đáng yêu, chẳng thể nhìn ra là bà đã bước sang tuổi ba mươi.


"Gahahahaha! Cô vẫn còn nhớ tôi à."

"Hiển nhiên rồi! Làm gì có người nào quên được nổi Roomba chứ hả!"

Ra vậy ra vậy, đây mới là cách nói chuyện của mẹ Elna nhỉ.

"Ôi, Al đang nhìn đó?"

Mẹ Elna cũng chú ý đến ánh mắt của tôi, liền ho húng hắng rồi quay người sang tôi.

"Al, cám ơn con đã dẫn đường. Ở phòng khách có đồ ăn vặt, nên con hãy đi ăn đi."

Có vẻ bà muốn bảo vệ vẻ uy nghiêm trước mặt con cái nhỉ. Vậy là tôi bị đối xử như trẻ con, bảo đi ăn bữa nhẹ rồi, nhưng tôi còn muốn nhìn dáng vẻ vội vã của bà thêm chút nữa.

"Ừm? gì~đó?"

"Mẹ xấu hổ trông xinh lắm~"

"Ưm ccá!?"

Mẹ Elna lại đỏ mặt thêm lần nữa. Ahaha đáng yêu ghê~.

"Bư! Ahahahahahahahaha! Ahhahahahahahaha!"

Roomba cũng như thể trúng huyệt, đang cười ầm ĩ.

Này này, bác đập bàn rồi kìa.

Ế!? Bác đè dấu tay lên cả mặt bàn luôn. Thiệt hả trời.

Trước khi bị mẹ Elna tóm, tôi chạy thoát khỏi phòng tiếp khách và hướng tới phòng khách để ăn bữa nhẹ.

Giữa đường, tôi gặp bố Nord thì liền vừa chỉ tay vừa hét:

"A! Kẻ giết rồng kìa!"

Bố Nord trông khờ dại ra luôn.

"Kora! Con nghe cái đó ở đây vậy! Đợi đã!"

Tuy nghe thấy từ đằng sau tiếng gọi bảo dừng lại, nhưng tôi sẽ không đợi đâu. Bảo đợi là đợi thì chỉ cỡ con cún mà thôi.

---

Chú thích dịch giả:

Omotenashi (おもてなし) là cách ứng xử và các hành động được thực hiện với tâm niệm luôn nghĩ đến cách để làm người đối diện cảm thấy hài lòng nhất. Nó nằm trên đỉnh của tháp về sự quan tâm lo lắng đối với người khác. Trình tự tháp này là: Omotenashi, hospitality (lòng hiếu khách), service, manner (cách ứng xử) và moral (đạo đức)