[note23064]
---
Hôm nay tôi tập vung kiếm trong sân trong. Lần trước không phải tôi bị bắt tập, mà không phải, tự tập luyện đó. Bị coi thường thì thật rắc rối.
Tôi nghĩ ai mà bị đánh bầm dập vậy thì cũng sẽ nỗ lực cả.
Tôi âm thầm, nhanh chóng vung kiếm với sức mạnh toàn thân.
Vung khoảng một trăm lần thì tôi thấy mệt. Thử xả hơi bằng mấy thế trong kiếm đạo xem nhỉ.
"Giơ kiếm cao! Thủ thế!" (Thượng Đoạn! Thế Hỏa!)
Fưfưfư. Cách giơ kiếm này chắc chắn là tính đánh vào đầu đối phương rồi.
Động tác quan trọng chỉ là vung xuống. Nếu chém xiên xuống thì có thể đưa ra đòn đánh nhanh nhất trong các thế kiếm!
Dù có bảo vậy, thì tôi cũng không biết gì ngoài tên chiêu thức và cỡ như vậy thôi.
"Giương kiếm! Thủ thế!" (Trung Đoạn! Thế Thủy!)
Thế hướng mũi kiếm vào mắt đối phương. Thế này có thể ứng phó dễ dàng với những thế kiếm. Tức là, thế này có thể tấn công, phòng thủ và ứng phó linh hoạt với với mọi thế khác. Do nó có ít sơ hở nên ngày nay được coi là thế thủ cơ bản ban đầu.
"Hạ thấp kiếm! Thủ thế!" (Hạ Đoạn! Thế Thổ!)
Đây là thế hướng mũi kiếm xuống, được gọi là thế thủ. Đó là thế không thể di chuyển nhanh chóng, nhưng có thể mở rộng nhanh vùng tấn công với đối thủ. Trong những năm gần đây, có vẻ ít người dùng thế này.
Từ "Thổ" liệu có ý nghĩa gì không nhỉ. Nó không vang vọng đến tâm hồn chuuni nào đâu. Dù thổ ma pháp cũng tiện lợi, nên tôi khá thích.
"Fưư~"
Lúc làm thế này, tôi nhớ đến thời cấp ba đó. Trong giờ kiếm đạo, tôi rất hay chạy trốn thầy dạy rồi lỉnh đi chơi nhỉ.
Tại sao trong kiếm đạo lại có mấy tiếng hét?
Đám bạn tôi rất hay hét "Mặt!" rồi đánh vào phần thân, hay tạo tư thế chiến thắng thứ vốn không có hiệu quả.
Tôi không hay đánh nghiêm túc với đám bạn trong câu lạc bộ kiếm đạo. Khi tôi hô "Thân!", rồi lại tấn công vào mặt, họ đã cực kỳ nổi nóng.
Bởi, nếu bị né đòn đánh ám sát như vậy, chẳng phải trận đấu sẽ kết thúc sao! Đối phương là người có kinh nghiệm mà.
Theo như người bạn đó thì có vẻ:
Người mới học sẽ hô『Mặ~t』
Người trung cấp sẽ hô『Mặặặặặặặặt!』
Người thượng cấp sẽ hô『Mặt iaaaaa!』
Người siêu việt sẽ hô『không diễn đạt được bằng lời』
Cái gì như Po**mon vậy.
Kế đến, trận chiến của mấy ông chú cũng dữ dội lắm.
Tôi thì chắc chỉ có thể đánh được đòn vào mặt. Cậu bạn đó đã dạy chúng trong phòng học nên tôi nhớ được.
"Mặặặặặặặặt!"
Sao? Tôi bây giờ. Giọng có vẻ cỡ người trung cấp nhỉ?
"Thế thủ thú vị nhỉ. Con tự nghĩ ra à?"
"Ế? A, bố Nord thấy rồi à?"
"Chỉ vậy thôi à?"
Uwaaaaa! ...... xấu hổ quá.
"Thử tấn công bố với thế đó xem."
Uwa! Cái khuôn mẫu này lại đến rồi! Bố Nord thấy chuyện đó liền bảo tôi tấn công đó. Sao ổng trông hạnh phúc vậy.
"Yosshaa~! Mặt iaaaaa! (Người thượng cấp)"
Tôi phát ra âm thanh chói tai và hướng tới bố Nord. Nhận lấy này! Đòn vung kiếm của tôi.
"Thân!"
"Guboohee!"
......Một đòn......
ーーーーーー
Sau khi ăn một đòn đánh tuyệt đẹp vào thân, thì tôi được nghỉ tập kiếm.
Hôm nay là ngày sử dụng ma pháp. Tôi sẽ làm xích đu ở căn nhà đã tạo ra bằng thổ ma pháp.
Có một căn nhà ở khu rừng phía sau dinh cơ, nơi tôi đã chơi đùa với bọ hung sừng dĩa.
Ở đó hầu hết đặt những dụng cụ gia đình mà anh Elman đã tạo cho tôi. Có cả bồn tắm nữa, quả là một ngôi nhà tuyệt hảo!
Với tôi đây là cứ điểm thứ hai.
"Giờ~thì, hôm nay là xích đu xích đu~"
Thế là tôi mở cửa my home ra để lấy nguyên liệu dùng làm xích đu.
Gacha.
"......ga~......gô~......gư~......"
Khi nhìn trong phòng thì có một người đàn ông to lớn đang ngáy và nằm lăn ra ngủ. Tiếng gáy khá to, còn cơ bắp người đó đô cỡ bác Baltro.
"......ai vậy?"
Tôi xác nhận toàn thân để cho chắc chắn. Đây là người tôi không biết. Nếu gặp một người cục mịch như vậy thì chắc chắn tôi không thể quên được. Ông mặc bộ đồ dễ cử động, nó chỉ bảo vệ cơ thể ở mức tối thiểu. Tôi không biết nó được làm từ nguyên liệu gì. Bỗng vang lên tiếng khô khốc của một thanh kiếm sáng chói ánh bạc ở ngay bên cạnh ông, ổng thật bất cẩn đến đáng buồn.
Mái tóc dựng lởm chởm và râu ria mọc lởm chởm.
Ông ta không nhận ra sự hiện diện của tôi, vẫn tiếp tục ngáy.
"Đi ăn cơm thôi!"
"Cái gì! Giờ cơm à!"
A, dậy rồi.
Người đàn ông ngó quanh tìm kiếm cơm, nhưng khi không thấy có gì, thì ổng tặc lưỡi và lườm tôi.
"Này, nhóc. Mày là ai?"
"Không, đó là câu của tôi chứ. Đây là nhà mà tôi xây mà!"
"Nhóc bảo sao!? Đây không phải chỗ nghỉ ngơi à!?"
"Đừng có xem thường nhà của người khác chứ! Bên trong có cả nhà bếp, ghế, bàn và phòng tắm đó!"
Nghe lời của tôi, người đàn ông đứng dậy và đi vào bên trong.
"Ưô! Thật này! Chẳng phải đây là một ngôi nhà hay sao! Đây rõ ràng là một ngôi nhà đó!?"
Không lẽ người đàn ông đó chỉ nghe có mỗimột nửa trước những gì tôi nói?
Khi bước vào bên trong nhà, người đàn ông đi loanh quanh và khám phá phòng khách cũng như quan sát các bức tường với những cái ghế.
"Hô~, hế~"
Đó là cái ghế và cái bàn làm bằng thổ ma pháp. Còn đó là cái ghế và cái bàn mà Elman làm cho. Cả hai loại đều đặt ở đây. Tất nhiên cả bộ cờ Shogi.
"Nhân tiện, ông chú là ai? Cháu là Alfried."
"Ô? Bản thân nói tên trước, hành xử tốt ghê. Tên ta là Roomba!"
"Roomba? Là cái thứ (/tên) dọn dẹp và di chuyển chỗ này chỗ kia đó à?" [note23067]
"Ừm? Ta không biết rõ tên đó? Hay khi ta lên hạng B và hay đi chỗ này chỗ kia, nên đã có cái tên như vậy chăng?"
Hêhêhê, Roomba đang xấu hổ trong khi gãi mặt.
Có vẻ như cuộc nói chuyện bị lệch rồi, nhưng mà, cũng tốt. Hơn nữa, dù sao đi nữa.
"Roomba bốc mùi quá, vào phòng tắm đi!"
[note23066]
---
Chú thích dịch giả:
Kendou, hay Kiếm Đạo (剣道/劍道), là môn võ thuật đánh kiếm hiện đại của Nhật Bản. Các đòn đánh trong kiếm đạo thường nhắm vào đòn hiểm, theo mục tiêu đánh bại đối thủ trong một đòn. Các kiếm đạo gia khi tập tập thường khá ồn ào bởi tiếng hét và tiếng dậm chân, thứ giúp tăng tính uy hiếp và lực cho đòn đánh.
Năm thế cầm kiếm trong Kiếm Đạo (kendo)
「上段! 火の構え!」(Thượng Đoạn! Thế Hỏa!)
「中段! 水の構え!」(Trung Đoạn! Thế Thủy!)
「下段! 土の構え!」(HạĐoạn! Thế Thổ!)
「八相!金の構え」(Bát Tương! Thế Kim!)
「脇!木の構え」(Hông! Thế Mộc)