Tensei Shite Inaka de Slowlife wo Okuritai

Chương 018: Những kẻ không biết rút kinh nghiệm




[note23078]

Vào buối sáng kế tiếp ngày Roomba đến dinh cơ trọ, buổi huấn luyện kiếm sáng sớm đã bắt đầu rồi.

Đối thủ của chị Elinora được giao cho Roomba, còn tôi thì bị bố Nord tóm mất.

"Al cũng huấn luyện với bố thôi. Sau khi nghe lại mấy chuyện ngày xưa, tự dưng bố có hứng muốn vung vài đường kiếm đó."

Tôi có cảm giác đấy không phải nụ cười dễ chịu như mọi khi, mà là một nụ cười đen tối. Hiểu rồi. Huấn luyện bằng kiếm gỗ mà nhỉ?

Và hiện giờ chúng tôi đang giao đấu. Hiển nhiên, tôi đang ở thế bất lợi. Thậm chí, tôi chẳng thể gây được một vết xước nào trên cơ thể bố Nord.

Vào lúc phòng thủ hay tránh đòn, tôi đã ngã sầm xuống mặt đất do bị ngáng chân.

"Chờ chút, bố Nord! Hôm nay bố không quá nghiêm khắc sao, đến cả mức ngáng chân!?"

"...... làm gì có chuyện đó. Thôi nào, con mau tấn công đi!"

Gưnưnưnư. Hẳn là do chuyện hôm qua rồi? Ổng đang giận về chuyện hôm qua à?

Tôi suy đoán sự nghiêm khắc của buổi tập huấn hôm nay là bởi chuyện hôm qua.

Chỉ là giao đấu với bố Nord mà tôi sẽ phải hôn nồng nhiệt mặt đất bao lần thế này sao!

Chẳng giống người lớn chút nào, thật chẳng giống người lớn tí nào đâu, bố Nord.

"Chồng ơi~ Cố lên~. Ô kìa, Al cũng đứng lên đi chơi chứ."

Mẹ Elna cất giọng nói từ nơi cái ghế dựa ở dinh cơ. Không phải kỳ quặc sao? Lời động viên không phải bị ngược hay sao?

Sau đó, tôi tiếp tục lại đứng lên không biết nhiều lần nữa, chúng tương ứng với số lần tôi bị đánh bằng kiếm gỗ vào đầu.

Chỉ hôm nay, đã có bao nhiêu tế bào não quý trọng của tôi bị giết chết mất rồi.

"Saa, đây là trận cuối rồi. Cố lên nào."

"Vâng!"

Yôssha! Cuối cùng cũng đến lúc được giải phóng rồi. Chị Elinora vẫn đang tập trung tấn công đầy bạo lực vào Roomba. Hôm nay nhàn rỗi quá!

"Thử đánh trúng ta xem. Nếu không, con lại bị gõ đầu đó?

Bố Nord vừa cười vừa khiêu khích là sẽ hạ gục tôi.

Ra vậy, nếu vậy thì tôi cũng phải bắt chước theo chứ.

"Bố Nord, dù có ngoan cố gõ đầu con bao lần, thì con cũng không quên từ Kẻ diệt rồng đâu?"

"......"

Are? Kỳ lạ nhỉ~? Không phải đây là kiêu chiến lúc giao đấu à? Bố chẳng đáp trả lạ~.

Tôi quan sát bố Nord chằm chằm, bất ngờ thấy hình ảnh bố Nord bị mờ ảo đi. Khi nhận ra thì không hiểu sao, toàn bộ tầm nhìn của tôi đã trở thành bầu trời xanh rồi.

Tôi không cảm thấy đau đớn.

"...... Tên nhóc đó quả là ngốc......"

Roomba đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy rõ. Kỳ lạ nha?

A~, Trời hôm nay cũng xanh ghê.

Bầu trời xanh đó dẫn bị xóa mất và ý thức của tôi chìm vào bóng đêm.

ーーーーーー

"A, Al dậy rồi!"

Lúc mở mặt thì tôi đã ở trong phòng mình, chị Elinora đang làm biểu cảm lo lắng.

Are? Đây là đâu? Tôi là ai?

Tên tôi là Alfried. Tên cũ là Inaka Yuuji ...... Tôi vẫn nhớ hoàn hảo nha.

"Thôi nào, tiểu thư. Đừng đột ngột rung lắc cậu nhóc vậy chứ. Hôm nay để cậu nhóc thong thả nghỉ ngơi đi."

"Cháu hiểu rồi."

"Maa, đặc quyền được mang cậu nhóc theo vào ngày mai là của người chiến thắng là ta đây mà."

"Kii~! Bực thật! Tại sao cháu lại không đánh trúng được phát nào chứ!"

Gahaha, Roomba cười sống động và bước ra khỏi phòng.

"Al, chị để cơm và nước ở đây nhé. Mà nếu em không ăn được thì chị sẽ bón cho."

"Em tự ăn được mà."

"Chih"

"Ế?"

Ế? Giờ chị mới tặc lưỡi à? Đó là hành động mà con gái không nên làm đó?

"Ừm~ừm, không có gì cả! Cứ gọi nếu em không ăn được một mình hay có chuyện gì nhé!"



Chị Elinora đang mỉm cười như hoa và vô tình nhấn mạnh vào phần "nếu em không ăn được một mình!"

Không làm mấy trò "A~n" là được. Bởi nếu tôi để cho chị làm vậy một lần là ngày nào cũng sẽ bị chị Elinora bón ăn cho coi.

"Ưm, cũng không phải bệnh nặng như vậy mà. Chỉ là em bị chấn động não thôi."

"Vậy sao? Chẳng biết có chuyện gì nhưng do em làm bố Nord giận đó~."

Nhân tiện, nếu theo từ điển phiên dịch lời của con gái "không có gì cả!" sẽ là thế này.

『Không có gì cả!』= 「Không, thực sự là có điều phàn nàn, nhưng giờ thì ổn thôi.」

Trong từ điển phiên dịch con gái còn có ghi.

『Ừm, chắc thế』= 「Hiển nhiên là không được rồi hay sao?」

『Bộ này với bộ này, anh nghĩ bộ nào đẹp hơn?』=「Anh biết câu trả lời rồi chứ? Đương nhiên? là bộ này rồi? Ô?」

『Thế cũng được đó』=「Em không thấy điều ấy thuyết phục đâu đó.」

『Anh thích/yêu em chứ?』=「Mà em có chút thứ muốn nhờ anh mua ...?」

『Đợi em một chút nhé?』=「Em nói vậy thôi, chứ thiếu nữ là tốn thời gian lắm đó. Chắc vẫn còn tốn thêm thời gian à nha?」

Tôi xin giới thiệu tới mọi người cuốn từ điển phiên dịch này với mục đích luyện tập để giúp cho việc đối ứng , hay để giao thiệp với con gái. [note23079]

Theo kinh nghiệm của tôi, câu nguy hiểm nhất là "Em ổn!". Nếu tôi trả lời là"Vậy à? Anh hiểu rồi."

Thì ngày kế tiếp tôi sẽ bị nói những lời đầy bất mãn đầy kinh khủng.

Tính khiêm nhường là đức tính tốt của người Nhật Bản, nhưng chuyện này có chút... Không, nếu cứ để yên vậy thì cơn giận sẽ bùng phát lên cho coi. Đó không phải là khiêm nhường đâu.


"Vậy, giờ chị đi đây."

"Ừm, cám ơn chị Elinora."

Chị Elinora vung vẩy tay tôi, rồi đi ra khỏi phòng.

"Al yếu đuối trông cũng đáng yêu ghê~! Muốn được bón ăn cho ghê~."

...... Chị Elinora, em nghe thấy rõ rành rành đó.

Ngày hôm đó trôi qua với việc tôi cứ nằm ườn ra vậy.

ーーーーーー

Ngày kế tiếp, vừa sáng sớm, Roomba đã đến: "Nhóc ổn rồi phải không! Vậy đi ra ngoài thôi!"

Bác nói vậy rồi cưỡng bức lôi tôi đến làng.

Do bác muốn tìm hiểu ngôi làng, nên muốn tôi dẫn đi đây mà. Maa, thế thì được. Chẳng phải cũng nên chỉ cho ông bác những điểm tốt của làng Coliat sao!

Bọn tôi đang đi trên con đường lúc nào cũng đi từ dinh cơ ra.

"Nơi này nhiều lúa mạch nhỉ. Vào mùa thu, những cây lúa mạch xanh này sẽ chuyển hết sang màu vàng kim, chắc đẹp lắm nhỉ~."

"Đúng vậy đúng vậy, hàng ngày, những cây lúa mạch này luôn chào đón những người đến ngôi làng và tiễn lúc họ đi về đó."

"......Nhóc cứ như bà mẹ nhỉ."

"Có khi vậy."

Vừa nghĩ vậy, tôi nhìn dịu dàng bao quát những ruộng lúa mạch. Ở làng này có nhiều bà mẹ lắm đó.

Nhân tiện, hôm nay cũng vậy, tôi không có thấy ông bác (Roland) ở ruộng lúa.

Có vẻ mấy anh trai, chị gái, bà già ở đằng kia đang làm công việc cắm từng cái gì đó vậy.

"Vậy ta ra quảng trường thôi. Ở đó có nhiều người lắm."

"Ô~, đúng vậy. Triela cũng có bảo tại quảng trường ở nơi đây có bày bán nhiều thứ có thể trao đổi được nha."

Tôi bị kéo đến quảng trường, nơi tập trung dày đặc các ngôi nhà nhỏ. Tuy không áp dụng cho mấy người mới đến, ở ngôi làng này có vẻ có luật rằng phải xây các ngôi nhà hay căn nhà nhỏ phải cách xa chút so với trung tâm. Trường hợp của những cửa tiệm hay nơi làm việc, thì hoặc chúng xây tách ra xa, hoặc đột nhiên chúng được xây ở giữa trung tâm.

Do đó, những ngôi nhà ở trung tâm phần nhiều là của những người đã sống lâu năm, hay những người đang làm công việc gì đó, như: Elman hay bác Seria mở quán ăn (không có chuyện tôi nói bác Seria là người sống lâu năm đâu).

"Hế~, cũng tập trung đông đúc đó nha. Nếu mà nơi này ở gần vương đô, có lẽ còn tập trung nhiều người hơn cũng nên nha."

Đồ đạc trong nhà

tôi vốn do Elman làm, đều được lấy ở đây. Cũng có vài lần tôi đến hỏi về mấy loại rau củ hay rau dại trên núi.

Thật là, Roomba đang nhìn một cách phấn khích đến tận những chỗ nhỏ tí, bác đang chăm chú vào những thứ gì mới lạ. Tôi chợt nghĩ: việc nhìn cả những chỗ như vậy, quả là nhà mạo hiểm nhỉ.

Lí do bác kiệt quệ giữa chuyến đi là bởi bác đã chia đồ ăn cho những đứa trẻ chết đói.

Những chỗ trước khi ông tới ngôi làng này lại nghèo đói đến vậy sao.

"Al! Ta đói bụng rồi! Đi ăn thôi!"

"Vậy, ta đến quán bác Seria nhỉ. Bác có tiền chứ?"

"Cứ để cho ta! Hôm nay ra mang theo một đồng vàng đó!"


Roomba lấy đồng tiền vàng lấp lánh ra, kẹp giữa hai ngón tay đầy khoe khoang.

"Tiền vàng, ở đây hiếm khi dùng lắm. Có dùng cũng chỉ gây phiền hà thôi? Bác ăn nhiều vậy à?"

"Cái gì cơ!"

"Không, mà cháu nghĩ chắc quán ăn của bác Seria thì ổn thôi. Có vẻ gần đây, quán cũng sinh lời mà."

"......Tại sao quán ăn của làng lại sinh lời chứ?"

"Chuyện đó bác vào là hiểu thôi."

Cứ vậy, chúng tôi đã nhìn thấy quán ăn có ghi "Quán ăn Seria".

"Cũng khá rộng nha."

"Quán ăn của mấy làng khác vừa bé vừa nhỏ xíu."

"Do lí do nào đó, nên nó mới to ra vậy đó."

Nói vậy, tôi vừa mỉm cười đau sót, vừa đẩy cửa vào.

"A! AAAAAAAAAAaaaa! Lại thua rồi~! Món Tamagoyaki của tôi~!"

Người cất lên tiếng hét to lớn đó là ông chú đó. Ổng ở đây à.

Chắc lại do cá cược cờ lật hay cờ shogi gì rồi. Quả là một người không biết rút kinh nghiệm nhỉ.

Tuy giả vờ như không thấy gì, nhưng tôi chợt nghĩ đến nỗi gian khổ của bác Natalie.

Mà ông bác này đã yếu còn cứ thích chơi nhỉ. Logan cũng vậy. Cái loại người như vậy thì lần nào cũng tới để so bì hơn thua thôi. Thật hết thuốc chữa mà.

"...... cái gì đây?"

"Cháu nghĩ là họ đang chơi cờ lật hay cờ Shogi. Nhờ chúng mà tối nào nơi này cũng khá ồn ào đó. Vì không gian trở nên chật hẹp, nên mọi người đã giúp mở rộng nơi này ra."

"Cờ lật? Cờ Shogi? Là thứ mà hồi trước Triela có mang theo à."

Năm ngoái, tôi có giao lại quyền bán cờ lật cho Triela. Nhờ vậy, một lượng

phần trăm lợi nhuận bán sản phẩm luôn được chuyển vào nhà Slowlet của tôi một cách đều đặn.

Bất ngờ thay, chắc thế giới này cũng có bằng sáng chế. Nếu không làm vậy thì người thợ làm ma đạo cụ sẽ không được đền đáp nhỉ. Thế giới của những người thợ sáng tạo cũng có vẻ khó khăn nhỉ.

"Ô? Một khuôn mặt chưa thấy lần nào? Anh có muốn chơi thử cờ lật không?"

"Cái này chơi kiểu gì?"

Ông chú để ý thấy Roomba, đứng lên và kéo Roomba ra ghế.

"Ra vậy. Nếu vậy thì ta có lẽ cũng chơi được!"

Nghe xong giải thích của ông chú, Roomba cảm thấy hứng thú.

"Thua cuộc sẽ là một cái tamagoyaki thì sao?"

Uwa, ông chú, ông tính hơ hênh bắt chẹt người mới chơi à.

"Tamagoyaki là cái gì? Là trứng gà đem rán lên hả?"

"Là cái này đó, cái này."

Ông chú lấy đĩa tamagoyaki đặt trên bàn cho Roomba, người đang thắc mắc, xem.


"Ăn thử xem."

"A~! Đó là của tôi mà!"

Không phải tamagoyaki của ông chú à, một người đàn ông đang kêu ca.

"Cũng được mà. Một miếng có sao."

"Vậy ta xin."

""A~!""

"A, ăn sạch hết rồi."

Nói mới nhớ, lúc ăn spaghetti Roomba cũng ăn những miếng to, trông khá sinh động nhỉ.

"Không phải anh bảo ăn một miếng sao!"

Có lẽ bác hiểu nhầm một miếng với toàn bộ rồi. Miệng to quá mà.

"Ngon!"

"Hiển nhiên rồi! Ông đang được ăn món tamagoyaki đặc chế Roland Special đó!"

A, ngày trước, tôi cũng được ăn rồi. Đó là món Tamagoyaki có trộn thêm cái gì đó như nấm hay rau dại trên núi đó. Cũng khá ngon, nhưng bề ngoài hơi tệ.

"Ta muốn ăn thêm ghê!"

"Không được, để sau đi. Chơi cờ lật trước đã! Nếu anh không đánh bại được người cũng muốn ăn như tôi thì sẽ không được đâu!"


"Al, ta đánh tên này được chứ?"

"Bác hãy đánh bại bằng trò cờ lật đi."

Ông chú hơi rùn mình trước lời của Romba, nhưng khi nghe lời tôi nói thì cảm thấy an tâm và bắt đầu xếp quân.

Ban đầu, Roomba tỏ vẻ sốt ruột với việc không được ăn tamagoyaki, nhưng rồi dần dần bác hướng người về phía trước, chắc do hiểu được độ thú vị của trò chơi.

"Ưô! Không có chỗ để quân!"

"Fư...... vậy là bỏ lượt nhỉ."

Cái gì mà Fư chứ, ông chú.

"Như mọi khi, Roland ngày nào cũng đến nhỉ."

Người đến bên cạnh tôi là chủ quán ăn này, bác Seria.

"Trưa còn vậy, chứ buổi tối còn huyên náo, kinh khủng hơn nữa bác nhỉ."

"Thật vậy à. Tối còn thêm rượu vào nên kinh hơn nhỉ. Có khi sẽ thành cãi nhau nhỉ. Nếu thành cãi nhau thì ta cũng thua với mấy tên yếu đuối đó thật."

"Há?"

"Há? là sao."

Ế? Con người này nói gì vậy? Bác còn mạnh hơn cả đội trưởng đoàn tự cảnh cơ mà.

"Không, cháu đang nghĩ còn xảy ra cả cãi nhau à. Ahaha."

Do an tâm với câu nói của tôi, bác gỡ bỏ thứ uy lực áp chế đang hướng vào bản thân tôi. Đó là uy lực áp chế của vua hải tặc nào đó.

"Đúng vậy đó. Lúc đấy, chồng bác sẽ ra xử lý hộ!"

Bác làm cú đấm thẳng bằng tay phải tựa như mấy động tác đấm gió. [1]

Những cú đấm siêu sắc bén. Võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp hạng nặng cũng phải xanh mặt đó.

"Rồi sau đó, bác Seria sẽ xử lí chồng mình nhỉ?"

Tôi cũng thử bắt chước với một cú đấm thẳng bằng tay phải. Không được rồi. Cánh tay phải của tôi không thể nhắm tới thế giới được rồi.

"Đúng thế đúng thế. Như lúc ổng hơi liếc mắt nhìn gái này, hay lúc trốn việc này! ... mà Alfried-sama? Ngài ra đây một xíu nhé?"

Sau khi mỉm cười rồi gật đầu hai cái, bác Seria đã kéo tay tôi tuồn tuột vào trong bếp.

Ế? Nguy to rồi?

Đám đàn ông gửi tới tôi những ánh mắt bi ai. Dừng lại đi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy chứứ.

Sau đó thì tôi bị gõ đầu bằng cái muôi và bị bắt đi rửa bát.

Khi đang rửa bát thì Carla, con gái bác Seria vốn đang rửa bát bên cạnh, đã nhìn với ánh mắt đáng thương và nói một lời đâm xuyên quá má tôi.

"Nhóc cũng là kẻ không biết rút kinh nghiệm nhỉ."

ーーーーーー

"Naa, Roland. Đã nghĩ nhiều lần, nhưng thằng nhóc đó là đồ ngốc à? Hôm qua cũng xảy ra chuyện tương tự, cũng bị bố trói lại đó."

"A~, chuyện đó ai cũng nghĩ vậy đó. Dù món tamagoyaki, chảo rán dùng cho món tamagoyaki, trò cờ lật, rồi trò Shogi, tất cả đều do cậu nhóc đó nghĩ ra ......"

"Maa, kẻ ngốc và thiên tài chỉ cách nhau một tờ giấy nhỉ."

"Maa, đó là một trong bảy điều kỳ bí của cái làng này đó."

"Thằng nhóc đó à! Hêhêhê, thú vị đó. Mấy điều còn lại là gì vậy?"

"Vào lúc không có người dân làng nào hay biết, bỗng một căn nhà mà không ai biết được dựng lên. Một ngôi nhà bằng đá đầy tráng lệ đó? Dù rằng mọi người trong làng cho rằng đó là do các đấng tinh linh dựng lên."

"HAa? Cái đó, nhóc Al bảo đã xây dựng lên đó?"

"Nếu vậy, bảy điều kỳ bí đó đều là do thằng nhóc đó à?"

"Còn có chuyện gì khác sao?"

"Maa maa, Roomba. Trước hết cứ uống rượu cái đã nhỉ."

"Đúng vậy nhỉ."

""N~ày, thêm phần rượu nữa~!""

[note23081]

Chú thích dịch giả:

[1] shadow boxing là bài tập đánh vào không khí trong đấm bốc vốn chú tập vào kĩ thuật, giúp người tập tự tưởng tượng đối thủ và các phương pháp ứng phó