[note23053]
"Haa......"
"Mưmưmưmư......"
"......"
Tôi, Alfried hiện giờ đang bị bắt học.
Đó là lúc tôi lên sáu tuổi, khi việc giáo dục bắt đầu. Giờ tôi được dạy cách viết những câu văn một cách cẩn thận, hay phép toán, hay lịch sử. Thực ra phải bắt đầu từ việc nhớ mặt chữ cơ, nhưng bởi tôi lĩnh hội hết rồi, nên bài học bị nâng cấp đó. [note23818]
Ở bên cạnh tôi là chị Elinora đang vò đầu, đấu vật với các chữ số. Chị Elinora đã mười hai tuổi.
Chị đã có sự trưởng thành về kiếm thuật đáng kể. Bố Nord nói rằng chị có đủ thực lực để vào đoàn kỵ sĩ rồi. Tính cả làng bên cạnh thì người thắng được chị chỉ có bố Nord thôi.
Càng ngày tôi càng bị lôi kéo đi hơn.
Trái lại thì việc học của chị khá đáng tiếc. Chị nhìn chữ số rồi bảo "Sao lại ra vậy?" là không được rồi. Chị nói kiểu như vậy. Tôi cũng chẳng biết lí thuyết tường tận ra sao để giải thích.
Ở bên trong, anh Silvio đang im lặng nỗ lực đầy nghiêm túc. Khả năng chuyên tâm vào việc học của anh Silvio thật siêu đó. Mới chín tuổi, anh đã có thể làm được phép chia. Siêu dữ. Anh nhìn chằm chằm nghiêm túc vào những con số, rồi viết trơn tru những câu trả lời đã giải được.
Gần đây, cùng với sự trưởng thành, trông anh cũng tuyệt hơn, nhưng mà thật là khó chịu. Khi bảo vậy, thì ảnh cười gượng: "Không có chuyện đó đâu". Tên đẹp trai ở đâu vậy......
Hiện giờ, độ nổi tiếng của anh đang tăng lên trong mắt các bà vợ và những cô con gái trong làng. Không lẽ nào, mấy người này bị ám ảnh bởi trai trẻ (shota-con) ...... tôi nghĩ vậy, nhưng do thế giới này kết hôn khá sớm nên cũng là chuyện hiển nhiên. Mười lăm tuổi sẽ được công nhận là người lớn rồi. Có khá nhiều người đang săn đuổi anh Silvio.
Và người đưa ra những câu hỏi này là mẹ của chúng tôi, mẹ Elna. Có vẻ nhà mẹ Elna là một thương hội khá to, nên bà rất giỏi về các con số. Mẹ cũng hiểu sự cần thiết của chữ cái và chữ số nên việc dạy học có hơi nghiêm khắc.
"Al, sao vậy? Con không hiểu à?"
"Hơi phiền h...... con muốn đi chơi."
Không, tôi hiểu chứ. Cỡ này thì tôi hiểu ngay lập tức. Vấn đề là tôi sợ sẽ bị giao thêm bài tập gì sau khi kết thúc đống này. Tôi đang đợi những câu nói để khiến một đứa trẻ có động lực.
"Mẹ hiểu con muốn chơi, nhưng việc học cũng quan trọng đó~?"
"Con hiểu. Việc học cũng sẽ bảo vệ bản thân và làm phong phú cuộc sống hơn."
Nhìn vẻ mệt mỏi của tôi, mẹ Elna thở dài.
Are? Vậy thì tôi trông như đứa trẻ vô vọng à.
Không, nhưng với đứa trẻ sáu tuổi, chẳng phải đó là chuyện hiển nhiên hay sao?
"Vậy, nếu con giải xong cái này thì đi chơi cũng được đó."
"Được, con làm đây!"
Tôi đã đợi câu nói đó mãi!
Tôi vung cây bút lông, nhanh chóng lấp đầy tờ giấy bởi những con số. Phạm vi phép toán cỡ này dễ ợt.
"Bài hôm nay khó lắm đó?"
"Thật vậy! Bài hôm nay khá khó đó!"
"Bài tập mà Elinora làm là bài của tuần trước mà."
"...... ế?"
tôi chẳng biết mẹ Elna và chị Elinora đang nói cái gì đó.
"Làm được rồi!"
"Ếế? Đã xong rồi sao?"
"Alfried-sama. Vẫn chưa kết thúc việc so sánh kết quả mà?"
Khi giao tờ giấy, tôi tính rời khỏi phòng thì bị Sara chế ngự một cách im lặng và bị tóm lại.
Gần đây, có cảm giác đám hầu gái đối xử với tôi rất kì quặc. Lần trước, tôi còn bị Mel kéo cổ áo, bắt lại.
Tôi ngoan ngoan như một chú mèo (bị cưỡng chế) trở lại bàn học.
Mẹ Elna đang mang vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra các câu trả lời của tôi. Sau vài phút thì mẹ cất tiếng thở dài lớn.
"Tất cả chính xác đó. Con có thể đi rồi."
Cảm thấy mẹ có chút biểu cảm cứng đờ, nhưng tôi không quan tâm.
"Được rồii!"
"Ế~! Chỉ có Al thì bất công quá!"
"Phải phải, Elinora cũng cần ôn tập lại từ cơ bản một chút nhỉ~?"
Khi nghe thấy những câu nói đáng yêu của chị Elinora, mẹ lôi chị vô trong phòng học (lao ngục).
A~. không khí bình thường vốn tuyệt thế này sao. Giờ tôi có cảm giác hiểu được cảm giác cũng những người được phóng thích từ trạm giam.
"Con học xong rồi à?"
Lúc xuống cầu thang, thì đúng lúc bố Nord đi đến.
"Ừm. Bởi con học chăm chỉ nên kết thúc sớm. Bây giờ con đi chơi......"
"Ra vậy ra vậy. Vừa hay bố mới xong việc. Giờ ta đi huấn luyện kiếm thôi!"
Bố Nord chỉ nghe nửa lời tôi nói, rồi vui vẻ kéo tay tôi ra sân trong.
"Ế~? Huấn luyện kiếm chẳng phải từ trưa à."
"Chẳng tốt sao. Cứ ngồi suốt sẽ làm cơ thể cứng mà? Thỉnh thoảng chỉ hai bố con mình luyện tập chẳng tốt sao."
Maa, giao tiếp với con cái cũng quan trọng nhỉ. Việc huấn luyện ma pháp cũng là trôi chảy cả, hay mình thử dồn sức vào luyện kiếm nhỉ?
Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.
"Nắm chặt tay vào nhé. Lúc hạ kiếm xuống và giờ thì nới lỏng tay ra."
"Vâng"
"Sai rồi. Khép hông vào hơn."
"Vâng"
"Không phải chỉ vung mỗi tay"
"Vâng"
"Vậy, giờ vung kiếm một trăm lần."
"......Vâng"
Mưmưmư, tôi đã coi thường giờ giáo dục kiếm và đang phải tập kiếm đạo.
Giữa chừng, tôi đi chỉnh dáng bao nhiêu lần, rồi cuối cùng buổi tập cũng kết thúc vào lúc trưa.
Aa, ý nghĩa của việc nhanh học xong sớm là vậy sao.
"Tốt hơn rồi đó. Con hãy nghỉ trưa chút, rồi lát cố gắng tiếp nhé."
Quả nhiên trưa cũng phải tập à......
"A~! Chỉ có mình Al được huấn luyện kiếm là bất công! Con cũng muốn tập mà!"
Nhìn thấy tôi cầm kiếm tre với bố Nord, chị Elinora dẫm chân ăn vạ. Hẳn suốt nẫy giờ, chị Elinora đã học trong căn phòng học (lao ngục) đó.
Ăn trưa xong, tôi lại lần nữa ra sân trong.
Chị Elinora và Silvio đã giương kiếm gỗ và nhìn chằm chằm về phía nhau.
Có lẽ họ sắp đấu tập rồi.
Chị Elinora mang biểu cảm vui vẻ tựa như kẻ săn mồi tìm thấy thú săn, còn anh Silvio mang biểu cảm nhăn nhó, đang cố gắng chống trả. Chân anh đang run rẩy, tựa như con ngựa đang tìm kiếm đường sống.
Tôi thấy hình ảnh anh Silvio bị đánh bại bao lần rồi nhỉ?
"Bắt đầu!"
Vào lúc tiếng tôi vang lên, chị Elinora thu ngắn cự li và áp sát anh Silvio.
Anh Silvio bối rối trước hiệu lệnh tôi đưa ra và đỡ đòn kiếm của chị Elinora một cách bình tĩnh.
Sau đó, anh Silvio cứ vậy đánh bốn hay năm đòn, cuối cùng anh đâm kiếm vào ngực chị Elinora, nhưng chị đã tránh đòn đó, rồi tấn công ngược hướng vào đầu anh Silvio một cách nhẹ nhàng.
Dù vậy có lẽ cũng khá đau, nên anh Silvio rên lên tiếng "A~!" và ôm lấy đầu.
Nhìn cảnh đó, chị Elinora, tôi và bố, người xuất hiện từ lúc nào, đều cất tiếng cười.
Có thể thấy ở xa xa, mẹ Elna và mấy cô hầu đang cũng đang mỉm cười.
A~, hôm nay cũng hòa bình.
"Al cũng thử chứ?"
"Không làm đâu."
Nghe câu hỏi của chị Elinora, tôi phủ định với giọng khỏe khoắn.
Sau đó khi tôi bị bố bảo "Cứ lao vào bao lần cũng được!" và miễn cưỡng lao vào, thì chuyện tương tự như với anh Silvio đã xảy ra, làm mọi người lại cười tiếp.
Khỉ thật.
[note23685]