Hôm nay là sáng sớm, ngày thứ hai kể từ khi chúng tôi rời Ulmutt.
“Kia là vương đô sao?”
『Chắc hẳn là nó rồi. Anh không nghĩ còn mấy thành phố lớn đến như vậy đâu.』
“To quá.”
Từ trên lưng của Urushi đang băng băng chạy trên trời, chúng tôi có thể nhìn thấy một thành phố khổng lồ ở đằng xa. Barbra không phải là nhỏ, những nó chẳng là gì so với thành phố này. Dám nói nó còn lớn hơn cả Vestia, thủ đô của Thú Nhân Quốc.
Vương đô nổi bật ngay từ những bức tường bao quanh nó. Chúng cao ít nhất cũng phải gấp đôi những cái cây của cánh rừng xung quanh, ước chừng cũng phải lên đến 50 mét, tương đương với ba bức tường trong Attack on Tit*n. Trong thế giới đầy rẫy quái vật này, phát triển biện pháp phòng thủ như vậy đôi khi có thể tỏ ra hữu dụng đến bất ngờ.
Hơn nữa, bức tường không chỉ được cất lên đơn giản cho xong, mà từ phần chân tường đến những tháp canh hình chóp cũng được xây dựng và thiết kế chi tiết, tỉ mỉ, khiến vương đô hiện ra ấn tượng gấp nhiều lần. Đúng là thành phố xứng đáng được biết đến như là vương đô, đẹp mà cũng uy nghi đến phi thường.
Về mặt địa lý, vương đô được đặt ở phía đông nam so với Alessa ở vùng bắc vương quốc, và ở phía đông bắc so với Ulmutt ở vùng nam vương quốc. Trong những ngày đầu lập quốc, vương đô nằm ở ngay chính giữa Kranzel. Tuy nhiên qua năm tháng, lãnh thổ của vương quốc ngày càng được mở rộng. Giờ đây, vương đô nằm chệch một chút về phía đông xét đến toàn bộ vương quốc.
Hai trăm năm trước, đã có một số nỗ lực dời vương đô đến gần với biển hơn, tuy nhiên dự án sớm bị hủy bỏ do thiếu hụt tiền bạc cũng như nhân lực. Thấy qua vương đô một lần thì mới hiểu được việc dời đô ấy khó mà khả thi đến mức nào.
『Hãy hạ cánh ở chỗ đó đi.』
“Gâu.”
“Nn.”
Như mọi khi, chúng tôi hạ cánh ở chỗ nào đó gần cổng và đi bộ nốt quãng đường còn lại. Phía trước cổng là một hàng đợi dài. Hàng đợi của Ulmutt mặc dù cũng rất đông, nhưng nó chẳng là gì so với hàng chờ phía trước chúng tôi cả.
Dias cũng đã nói với chúng tôi về vụ này trước khi chúng tôi rời Ulmutt, nhưng quả thật như thế này là quá sức tưởng tượng của chúng tôi. Nếu mà hàng chờ này xếp hàng giống như các thị trấn khác, thì nó phải kéo dài từ cổng vào tận sâu trong rừng, đến chỗ tiềm tàng xuất hiện ma thú. Vì thế, hàng chờ được xếp thành hàng ngang, chạy dọc theo bức tường.
Bên cạnh lính canh, khu vực còn thường xuyên được tuần tra bởi binh sĩ và hiệp sĩ để giữ trật tự cho hàng chờ với số lượng đến mức này.
『Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải đợi mà thôi.』
“Nn.”
Từ cuối hàng chờ, chúng tôi thậm chí còn không nhìn được đầu bên kia.
Tại Ulmutt, bởi vì hàng chờ dài mà không ít người tiện thể tập trung buôn bán với nhau luôn. Nhưng ở đây nhìn chẳng khác nào một cái chợ cả! Quy mô của nó thậm chí có thể so sánh với một ngôi làng nhỏ.
Không chỉ xe bán hàng, xung quanh chúng tôi còn tấp nập nhiều sạp quán và cửa hàng quy mô nhỏ nữa. Các cửa hàng đều được thiết kế để có thể lắp ráp và tháo rời khá dễ dàng, nhưng bọn họ ở đây buôn bán quanh năm sao? Hàng chờ tương đối lâu, nên chúng tôi có thừa thời gian để ngó nghiêng từng cửa hàng một.
Nhiều người trong số họ bán phần ăn đóng hộp. Kiểu dáng của chúng còn phụ thuộc vào kích cỡ và chất lượng của món ăn nữa.
Ít nhất thì chúng tôi có thể sẽ không thấy quá chán.
“Nhìn kìa, phía sau chúng ta.”
『Hàng chờ dài thật chứ.』
Có lẽ phải đến 3000 người đang cùng đứng chờ với chúng tôi đấy. Hàng chờ càng trở nên đáng sợ vì còn có những cánh cổng khác dành cho dân bản địa của vương đô, quý tộc, và những người đã đăng kí từ trước nữa. Nói cách khác, những người đang chờ ở đây đều lần đầu tới vương đô hoặc lần đầu đến trong vòng một năm. Hầu như bọn họ đều đến vì cuộc đấu giá sắp diễn ra.
Tôi thấy hơi lo. Không biết là với quy mô đấu giá cỡ này, chúng tôi có cơ hội gặp được Gallus không nữa. Thôi thì đợi đến khi vào được vương đô đã rồi tính tiếp.
『Sẽ lâu đấy. Hai đứa hãy cố gắng thư giãn hết sức có thể nhé.』
“Nn.”
“Gâu.”
Lần này Urushi ở cùng chúng tôi. Mặc dù cậu ta vẫn có thể ở lại trong bóng của Fran như mọi khi, chúng tôi quyết định cho cậu ta ra ngoài bởi vì không ít người cũng mang theo ma thú riêng của mình. Giống như con ma thú tộc sói dài gần ba mét đang kéo một cỗ xe hàng phía trước chúng tôi.
Có Urushi, tôi có thể an tâm là Fran sẽ không bị quấy rầy bởi bọn du côn nhãi nhép. Hơn nữa, cậu ta có thể trở thành một cái ghế sô pha êm ái cho Fran nằm.
(Master, chơi kể tên quái vật đi.)
『Em muốn chơi trò đấy sao?』
(Nn!)
Không chỉ quái vật, mà chúng tôi còn có thể thay phiên nhau kể tên địa danh, món ăn, hay theo bất cứ chủ đề gì. Khi chờ hàng chờ trước Ulmutt, tôi đã rất bất ngờ vì nó đã giúp chúng tôi giết thời gian hiệu quả đến mức nào. Chúng tôi còn nhiều thời gian, nên chơi với Fran trò đó đến khi chán cũng hay.
Rồi hai tiếng trôi qua, chúng tôi vẫn còn phải chờ lâu nữa.
Fran cũng đã chán trò đấy rồi, và hiện đang chơi cờ lật với Urushi bằng những viên đá thủ công.
Chúng tôi mua được những viên đá từ một thương nhân bán trò chơi cho những người đang trong hàng chờ. Đúng là có cầu thì sẽ có cung mà.
Ngoài ra thì trước khi chơi cờ lật, cả hai đã chơi trò O X. Có thắng có thua, nhưng được một lúc thì cả hai sớm quen với chiến thuật của đối phương. Sau một trăm trận hòa liên tục thì cả hai phát mệt và chuyển sang chơi cờ lật như hiện tại.
Không chỉ chơi trò chơi, tôi còn chuẩn bị trà và đồ ăn vặt cho Fran, và Fran cũng trò chuyện với các thương nhân gần đó, thậm chí còn kết bạn nữa.
Phía trước chúng tôi là Rev, 31 tuổi, mang bên mình một gánh hàng rong là trái cây khô. Chúng tôi quen được ông chú sau khi mua ông chú nho khô và táo sấy thay vì ăn mãi bánh ngọt.
Phía sau chúng tôi là Menan, 41 tuổi, thương nhân gỗ thơm. Không như Rev đi bộ, ông bác có một cỗ xe hàng không mui được kéo đi bằng một con lừa.
Chúng tôi cũng bắt đầu nói chuyện với ông bác sau khi mua từ bác ta vài khúc cũi có thể được dùng để làm thịt hun khói. Hiện tại, chúng tôi đã thân nhau đến mức bọn họ đang giúp Fran và Urushi đấu trí nhau trong cờ lật.
“Cô bé không nên đi như vậy đâu, đánh ở đây này.”
“Nhưng sau đó có thể ăn ở đây mà.”
“Không nên. Nhìn này, thấy không.”
“Ra là vậy.”
Trong khi Rev giúp Fran, thì Menan giúp Urushi.
“Urushi, đây.”
“Gâu?”
“Đúng là cậu có thể ăn được góc đó. Nhưng nhìn về lâu dài, thì cậu đang tự đưa mình vào bất lợi đó.”
“Gâu...”
Cảnh tượng bác ta nghiêm túc thảo luận với một con sói vị trí nên đặt quân cờ lật xuống thật đúng là khó tin. Tuy nhiên có vẻ như ở thế giới này, chuyện con người trao đổi với ma thú có trí thông minh tương đương con người không hiếm tới như vậy, cho nên Menan không ngại lắm.
“......Ồ.”
“Rồi tiếp theo...”
Có người bước qua Fran, chần chừ đến kì lạ. Anh ta không định làm gì cả ngoài ngó nghiêng Fran một cách không tự nhiên. Làm như ta không biết mi đang chăm chú nhìn Fran ấy.
Không chỉ có một mình cậu ta. Đa số những người ngoái đầu lại nhìn em ấy đều là người thú. Có vẻ như bằng một cách nào đó, tin tức Hắc Lôi Công Chúa đang trong hàng đợi đang bắt đầu được lan truyền rộng rãi.
Hiện tại, chúng tôi đang dùng kĩ năng che dấu tiến hóa, nên bọn họ đáng lẽ ra không nhận ra Fran mới đúng... Tuy nhiên, lại có thêm một lời đồn khác khẳng định rằng Hắc Lôi Công Chúa có thể che dấu bản thân mình đã tiến hóa, đặc biệt là sau khi em ấy chỉ trở thành hắc hổ giữa trận chiến ở đại hội võ thuật Ulmutt.
Thế nên là Fran, một hắc miêu với quyến thuộc là một con sói đen ngoại cỡ, trở thành sự chú ý khi em ấy có thể là Hắc Lôi Công Chúa trong lời đồn. Có lẽ còn có một số người từng trực tiếp thấy em ấy ở Ulmutt nữa. Nhiều người thú đi ngang qua điều tin chắc rằng Fran là Hắc Lôi Công Chúa. Tôi không thấy họ có ý xấu gì cả, chỉ có sự tôn trọng. Một số còn thờ phụng em ấy nữa.
『Em có thấy phiền không?』
(Gì cơ ạ?)
Fran có lẽ đã quen với sự chú ý, đặc biệt là sau khi đến Vương Quốc Thú Nhân. Fran không để tâm, nên tôi cũng sẽ để yên vậy. Dù gì thì tôi cũng chẳng thể đứng ra nói chuyện với mấy tên người thú đang dán mắt vào Fran được.