Tensei Shitara Kendeshita

Chương 398 Ngõ sau




Sau bốn tiếng xếp hàng trước vương đô, cuối cùng cũng vào bên trong. Hàng chờ dài đến vậy đấy.

Ít nhất thì không như Ulmutt hay Vestia, chúng tôi có thể xếp hàng trong yên bình và không vướng phải rắc rối nào cả.

Chúng tôi chia tay hai người thương nhân vẫn còn đang bị cảnh vệ kiểm tra hàng hóa, và hướng đến công hội chi nhánh thủ đô. Công hội tại Barbra đã chuẩn bị cho chúng tôi thư giới thiệu có thể giúp chúng tôi gặp mặt trực tiếp chủ hội ở đây.

Trên đường, chúng tôi bắt gặp được rất nhiều tòa nhà cổ. Xét đến lịch sử hơn một ngàn năm của vương đô, sự xuất hiện của chúng cũng là điều hiển nhiên. Những cửa hàng dọc hai bên con đường chính thì chưa lâu đời đến vậy, nhưng một khi đã rẽ vào những con đường hẻm, chúng tôi có thể dễ dàng bắt gặp những tòa nhà bằng đá đen cực kì xa xưa. Mặc dù chúng chưa đến nỗi cả ngàn tuổi, nhưng niên đại cũng tầm phải một trăm đến hai trăm năm trước.

Hơn nữa, những lối nhỏ, hẹp đan xen nhau cực kì phức tạp ở đây gần như đã trở thành mê cung vậy. Có thể thấy khi những ngôi nhà và nhà tập thể cách biệt con đường chính này được cất lên, không một ai quan tâm đến quy hoạch, dù vương đô có kế hoạch quản lý xây dựng cho thành phố này thế nào đi nữa.

Lý do mà tôi bận tâm quan sát những ngôi nhà cổ này là bởi vì chúng tôi đang đi lạc giữa những con đường nhỏ như vậy.

『Lẽ ra chúng ta nên cứ tiếp tục bám theo đường lớn thay vì tìm lối tắt.』

(Nhảy trên mái nhà?)

『Em không nên làm gì đó khiến mình nổi bật tại vương đô như vậy. Hãy dành thêm một lúc nữa để tìm đường xem.』

(Dạ vâng.)

Trong khi những ngôi nhà được xây sát tường thành quy củ và được bảo trì đường hoàng hơn, khu vực của chúng tôi thì toàn những ngôi nhà đã lâu đời rồi. Từ đó có thể thấy qua thời gian, thành phố chỉ càng lúc càng mở rộng hơn mà thôi.

Những ngôi nhà có thể gọi là chung cư đứng sát cạnh nhau thành hai hàng trái phải, ở giữa là một lối đi hẹp. Tầng một thường là cửa hàng. Ở đâu chúng tôi cũng nghe thấy tiếng mặc cả của một ai đó.

Đôi khi, chúng tôi lẩn thẩn đi xuống những con đường hầm hoặc những con đường ngẫu nhiên đâm xuyên qua một khu chung cư. Chẳng biết là đến đâu, nhưng cả Fran và Urushi đều vui vẻ.

Nếu đây là một thành phố ma không bóng người, chúng tôi sẽ có một cảm giác khác. Tuy nhiên khu vực ở đây còn xa mới với yên ắng.

Xung quanh chúng tôi, các quán bar rẻ tiền, nhà hàng tồi tàn, và những cửa tiệm đáng ngờ chen chúc nhau làm ăn. Trên đường, chúng tôi thường bắt gặp những kẻ say rượu đi lại, gái bán hoa dựa lưng ở hai bên đường, và những kẻ tâm thần bất ổn vạ vật trong bóng tối. Đôi lúc lại có tiếng cãi nhau om sòm, hoặc tiếng rên theo nhịp của phụ nữ từ đâu đó vang lên.

Một khu vực bẩn thỉu, xấu xí. Nơi dành cho những kẻ muốn lặn lội tìm lấy bóng tối đằng sau ánh hào quang của vương đô, và những thứ vui hoang lạc chỉ phần dưới tảng băng chìm mới mời bán.

Thật bất ngờ, Fran tỏ ra hào hứng trước nơi này. Em ấy không hẳn là ghét bầu không khí náo nhiệt theo cách riêng như vậy. Mặc dù chúng tôi đã lạc, em ấy bước đi như nhảy chân sáo hết con hẻm này tới con hẻm khác.

Đôi khi lại xuất hiện những cặp mắt như đang đánh giá chúng tôi từ trong bóng tối, thậm chí có mùi của những kẻ theo đuôi. Nhưng mà chúng tôi không bận tâm lắm, bởi chỉ những kẻ yếu ớt mới bị chúng tôi phát hiện ra dễ dàng đến vậy mà thôi.



Nếu kẻ thù là những kẻ đáng gờm, chúng sẽ sớm phát hiện ra khả năng dị thường của Fran và bỏ cuộc. Nói cách khác, chỉ những tên tôm tép mới lì lợm rình mò chúng tôi.

『Mãi chẳng đi đến đâu nhỉ.』

Chúng tôi bị bao vây bởi một ma trận gồm toàn những ngôi nhà ba và bốn tầng, vì vậy mà chúng tôi không có bất cứ thứ gì làm mốc định vị như lâu đài hoàng gia hoặc nhà thờ lớn. Ngay cả với kĩ năng Định Hướng của Fran cũng trở nên vô dụng trước giữa những con phố nhỏ phức tạp, khó hiểu, toàn những con đường cụt và ngã rẽ vòng vèo này.

(Phải hỏi ai đó thôi.)

『Cũng đành vậy nhỉ.』

Rồi giờ phải hỏi ai đây? Chủ tiệm của một trong những cửa hàng gần đây?


Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi, Fran chợt quay lưng và đi ngược lại lối em ấy vừa đi.

『Sao vậy, Fran?』

(Hỏi đường.)

À, hỏi hắn ta cũng được.

“Này, làm sao để đến công hội mạo hiểm giả?”

“Hả... làm sao nhóc thấy ta!?”

“?”

Fran hỏi gã thanh niên đã bám theo Fran chừng nửa tiếng đồng hồ, người rất có thể là dân địa phương. Cậu ta trông cực kì kinh ngạc. Với khả năng theo đuôi kém cỏi như vậy, chuyện đó bất ngờ đến vậy sao?

Thay vì nói rằng cậu ta đang tìm cơ hội để bắt cóc Fran, thì gã giống như đang giám sát chúng tôi từ xa thì hơn. Nhờ vậy mà Fran không coi cậu ta là kẻ thù. Hoặc có thể Fran chỉ đơn giản là không coi một gã yếu ớt như hắn có thể đe dọa đến em ấy.

“Muốn đến công hộ mạo hiểm giả.”

“À? Công hội à?”


Không biết cậu ta có định tấn công Fran không nhỉ? Nhưng trước sự bất ngờ của tôi, cậu ta trông khá hòa nhã. Fran có thể chỉ trông như một bé gái yếu ớt, trên lưng em ấy vẫn là một thanh trường kiếm, và được một con sói bảo vệ bên cạnh.

Thay vì mạo hiểm phô trương sức mạnh với một người có thân phận bí ẩn như Fran, thì kiếm chát vài đồng lẻ từ em ấy có vẻ ổn thỏa hơn. Đó chắc là suy nghĩ của cậu ta.

“Cho nhóc con biết đường cũng được thôi, nhưng phải bù lại cho t—”

“Này, dừng lại được rồi đấy..”

Tên thanh niên định báo giá thông tin với một gương mặt xảo trá thì bị ngăn lại bởi một người khác. Fran nhìn về phía người đàn ông trung niên vừa xuất hiện, ánh mắt có chút đanh lại.

Ông ta là người thứ hai theo đuôi chúng tôi, nhưng so với gã thanh niên trước mặt, thì kĩ năng của ông ta khá hơn rất nhiều, thậm chí có thể sánh được với mạo hiểm giả kì cựu.

Fran coi ông bác như một đối thủ đáng gờm. Tuy nhiên, ánh mắt của ông ta thay vì hướng về phía Fran thì lại hướng về cậu thanh niên.

“Có chuyện gì vậy, ngài Kalk?”

“Đừng gây sự với cô bé đó.”

“Tôi chỉ đang muốn lấy chút phí chỉ đường thôi mà?”

Cậu thanh niên nhìn lại người đàn ông bác tên Kalk với vẻ bất mãn, cứ như thể ông ta đang định cướp con mồi từ mình vậy.

“Đừng có giỡn mặt với cô bé bằng bằng bất cứ giá nào.”


“Hả? Ý của ngài là sao?”

“Đừng có nhiều lời! Biến khuất mắt ta ngay!”

“Được rồi, tôi hiểu rồi!”

Bị người đàn ông đột nhiên lớn tiếng nạt nộ, cậu thanh niên hoảng hồn và rời đi. Ngay khi cậu ta ngoái đầu nhìn lại, Kalk liền sút một đá vào lưng cậu ta.

Cậu thanh niên lăn đi mấy vòng và tông sầm vào một bức tường. Không ngờ được hành động ấy của ông bác, cậu thanh nhiên kinh hãi nhìn lại Kalk.


“Ta nói lần nữa, biến khuất mắt ta.”

“Hí! Tôi xin lỗi!”

Trước kĩ năng đe dọa của Kalk, cậu ta bỏ chạy bằng cả tứ chi. Ngay sau đó, ông bác quay mặt sang chúng tôi, và cúi đầu thật sâu.

“Xin thứ lỗi, cậu ta còn non dại, chưa biết đánh giá đúng thực lực người mà cậu ta định nhắm đến. Làm ơn tiểu thư hãy rộng lượng tha thứ cho cậu ta.”

“Nn?”

“Không, không, nếu tiểu thư không tức giận thì thật tốt quá. Dù sao đi nữa, tiểu thư đang muốn tìm đường đến công hội mạo hiểm giả, đúng không?”

“Nn? Có thể chỉ đường được không?”

“Được rồi, xin hãy đi theo tôi.”

Có vẻ như ông ta tình nguyện chỉ đường cho chúng tôi.

“Chỉ cần nói hướng đi là được mà?”

“Không, không, để đích thân tôi dẫn tiểu thư sẽ nhanh và tiện hơn. Lỡ đâu có tên ngu ngốc nào khác xuất hiện và gây sự với tiểu thư, không biết nơi này sẽ bị tàn phá tới cỡ nào nữa...”

Kalk lẩm nhẩm, rõ ràng là đang rất sợ hãi. Hiểu rồi, có vẻ Kalk rất giỏi nhìn ra khả năng của đối phương. Qua thẩm định, tôi được biết rằng ông bác có ma nhãn tên là Yếu Nhược Chi Nhãn, một con mắt quỷ cho phép ông ta nhận ra những kẻ mạnh hơn bản thân mình. Không những vậy, ông ta còn phần nào cảm nhận được khoảng cách sức mạnh giữa bản thân và đối phương nữa. Chắc hẳn là với ông ta, Fran như một cơn ác mộng vậy

Nếu Fran bị quấy rối đến phát điên thì sao? Khu vực xung quanh sẽ bị tàn phá hoàn toàn. Đó là điều mà ông ta lo sợ.

Dù sao đi nữa, Kalk không nói dối với chúng tôi là ông ta sẽ dẫn chúng tôi đến công hội mạo hiểm giả. Hơn nữa, ông ta có vẻ rất sành sõi đường xá ở đây. Tin tưởng ông ta là cách tốt nhất.

“Được rồi, làm ơn vậy.”

“Đã rõ.”