Chúng tôi tìm thấy ngay Công hội Mạo hiểm gia Argentlapn sau khi đi qua cổng trước của thị trấn.
Kích thước của Công hội, giống như Greyseal, khá là ấn tượng. Nó khiến cho tôi tin rằng tất cả các Công hội tại Vương quốc Người thú đều lớn, nhưng dường như không phải như vậy. Chúng tôi chỉ vô tình tới được hai chi nhánh lớn hơn mà thôi. Greyseal là một thành phố cảng và Argentlapn ở ngay cạnh một địa điểm tốt nhất để vượt qua Khu rừng Scorrpion Lion. Với góc nhìn của các mạo hiểm gia, cả hai nơi đều là địa điểm quan trọng.
『Có vẻ là có một không nhỏ mạo hiểm gia xung quanh đây.』
「Nn.」
Ngay khi vào, chúng tôi thấy khoảng hơn ba chục mạo hiểm gia ngồi xung quanh một nơi giống như một quầy bar và nốc rượu.
Ngay lập tức những cái liếc mặt được ném về phía Fran, đánh giá cô bé. Phần đa đều là người thú, nên họ lập tức nhận ra rằng Fran là một người đã tiến hóa. Việc nhận ra điều này không chỉ khiến họ sốc vì ngạc nhiên, mà còn loại bỏ mọi suy nghĩ trong đầu về việc bắt nạt tụi tôi. Những tên mạo hiểm gia liều mạng và dốt nát có vẻ vẫn sẽ làm vậy được những người bạn của mình nhắc nhở đừng có manh động.
「X-xin chào mừng.」
「Nn. Muốn bán nguyên vật liệu từ ma thú.」
「Chắc chắn là được rồi. Tôi có thể xem thẻ hội của cô không?」
「Nn. Mạo hiểm gia hạng C, Fran.」
「T-tôi biết mà…!」
Người tiếp tân đã biết Fran là ai. Mạng lưới tình báo của Công hội rất rộng lớn và những nhân viên của họ đều có trình độ cao, nên họ luôn luôn cập nhật tình hình mới nhất. Cô ta nhanh chóng nhận ra rằng mình đang ren rẩy nhìn vào chiếc thẻ của Fran, nên cô ta nuốt nước bọt nhẹ một cái và đưa trả lại nó.
「T-tôi xin lỗi, xin thứ lỗi cho tôi. Chúng tôi giải quyết các vấn đề liên quan đến những giao dịch về quái vật ở đằng kia.」
Cô ta nói và chỉ về phía một cái bàn.
「Rõ rồi.」
Fran mang xác của những con Venom Dog mà mình vừa giết được tới Công hội. Chúng vẫn chưa được xử lý gì cả bởi vì chúng tôi không có thời gian.
Vì một lí do kì lạ nào đó, các mạo hiểu gia bắt đầu thì thầm to nhỏ về đống chiến lợi phẩm đó.
Khoan, tại sao họ dường như ấn tượng đến vậy? Venom Dog chỉ là mối nguy hiểm hạng F thôi phải không? Sao việc giết mỗi 10 con lại ghê gớm đến vậy chứ?
Lời nói của người nhân viên Công hội đã giúp cho tôi hiểu được lí do cho sự ngưỡng mộ của họ.
「Một số lượng đáng kể Venom Dog đó thưa cô. Chúng ở cùng một bầy với nhau sao?」
「Nn.」
「Wow, thật ấn tượng… Tôi đáng ra cũng phải mong đợi một điều tương tự như vầy.」
Venom Dog khá là khó để các mạo hiểm gia yếu hơn giải quyết bởi vì chúng có kĩ năng Magic Poison Fang. Một bầy mười con hoặc hơn được coi là đặc biệt nguy hiểm và được đẩy lên mối nguy hiểm hạng E. Nói cách khác, cần phải ít nhất mạng ngang hạng D để có thể một mình đối đầu với cả một bầy.
Rõ ràng là việc nhìn thấy những cái xác mà Fran giết với một đòn duy nhất chính là một lời khẳng định cho khả năng lẫn kĩ năng của cô bé.
「Thịt ăn được không?」
「Nó có độc, nên rất tiếc là không. Nhưng trái lại, Công hội sẵn sàng mua lại bất kì dạng độc dược nào, nên chúng tôi vẫn rất vui lòng mua lại nó từ cô.」
Công hội cuối cùng trả cho chúng tôi một cục 5000 vàng cho mỗi con. Cái giá khá là thấp bởi vì những con thú vẫn chưa được xử lý và đều bị mất lõi. Món lời 50k vàng mà chúng tôi có được dường như là đủ để chi trả cho chi phí ăn ở đêm nay.
「Và đây là 50,000 vàng. Cảm ơn vì đã giao dịch với chúng tôi.」
Người tiếp tân của Công hội nói, và đưa cho Fran một túi tiền lớn.
「Cảm ơn. Ngoài ra, cũng có câu hỏi.」
「Xin cứ hỏi.」
「Làm sao để tới thủ đô?」
「Xin đợi tôi một chút và tôi sẽ chỉ cho cô.」
Người tiếp tân lấy ra một cái bản đồ khu vực xung quanh.
「Điều quan trọng nhất là cần phải biết chính xác cần phải đi đâu.」
Tôi nhìn vào nó và nhận ra rằng chúng tôi có thể đi tới khu vực hẹp nhất của Khu rừng Scorpion Lion bằng đi về phía nam của thị trấn. Nó chắc chắn trông có vẻ là một nơi tốt để vượt qua.
「Tôi chắc rằng cô cũng đã để ý, đây là nơi mỏng nhất của khu rừng. Chỉ mất khoảng một ngày để vượt qua khu rừng nếu như cô đi qua đây. Các mạo hiểm gia thường gọi nó là ‘Đường Tắt’.」
「Rõ rồi. Có khả năng gặp Manticore không?」
「Khả năng là khoảng 1%.」
「Có vẻ thấp?」
Fran hỏi, nghiêng đầu thắc mắc.
「Manticore thường tránh đi săn các mạo hiểm gia nếu có thể.」
Những mạo hiểm gia yếu thường là một con mồi ngon, nhưng Manticore sẽ bị áp đảo nếu như nó gặp phải những người mạnh mẽ hơn. Vì thế, chúng tin rằng tấn công các mạo hiểm gia sẽ là một mối nguy hiểm và thành ra tập trung đi săn những loại ma thú khác.
Dẫu vậy, vài con Manticore vẫn tấn công các mạo hiểm gia đi qua khu vực Đường Tắt. Những con đó đều là những con còn non và thiếu kinh nghiệm, hoặc là những con bị đẩy vào đường cùng bởi vì chúng bị đá ra khỏi lãnh thổ của mình bởi những con Manticore mạnh hơn.
「Có một con đường dẫn tới khu vực Đường Tắt, nên cô sẽ dễ dàng tới đó thôi.」
Vượt qua được khu vực đó sẽ dẫn thẳng đến một thị trấn tên là Roseraccoon, một thị trấn lớn khác ở rìa Khu rừng Scorpion Lion.
「Trong khi tôi nghĩ rằng cô sẽ hoàn toàn ổn khi đi một mình, cô có thể tìm cho mình một nhóm nếu muốn bằng việc xem thử bảng chiêu mộ đằng kia.」
Cô ấy chỉ về phía một cái bảng lớn bằng gỗ đằng sau Fran.
「Bảng chiêu mộ?」
「Phải. Những người có sức chiến đâu cao sẽ mang lại sự an toàn, nhưng những người còn thiếu khả năng có thể tự tạo ra sự an toàn nhờ số lượng.」
Lập nhóm với người khác sẽ cho phép bạn hạ gục những đối thủ mạnh hơn bằng việc cùng hợp tác với những người cũng có khả năng chiến đấu khác. Hơn hết, nó mang lại khả năng tẩu thoát bằng việc hi sinh một người đồng đội trong trường hợp khẩn cấp và bất đắc dĩ.
Đó là tại sao việc những người thường thích đi một mình hay trong các nhóm nhỏ tạm thời tham gia với những người khác lập ra một nhóm lớn trước khi vượt qua khu rừng là một việc rất bình thường.
Tôi, ngược lại, không thích điều đó. Lập nhóm với người khác sẽ chỉ khiến chúng tôi chậm lại.
「Ê nè.」
「Nn? Chào?」
「Cô bé cũng dự định vượt qua Khu rừng Scorpion Lion phải không? Có muốn tham gia cùng chúng tôi không? Chúng tôi không thực sự giỏi, nhưng vẫn là hạng E, nên chúng tôi sẽ không vướng chân cô bé hay khiến em đi chậm lại đâu.」
Một mạo hiểm gia con người khá điển trai tới gần và gọi Fran ngay khi cô bé định rời khỏi Công hội.
Tôi không thể không thấy hành vi của tên này đáng ngờ. Tôi cực kỳ nghi ngờ việc một mạo hiểm gia hạng E không phải người thú có thể đánh giá được sức mạnh của Fran qua một cái nhìn.
Dẫu vậy, tại sao tên này không cho rằng Fran không phải một đứa yếu ớt?
「Gọi tôi, tại sao?」
「Ừ thì, mọi người gần như đều quan sát cô bé, và tôi vừa nghe lỏm được vài điều nói rằng cô bé đã đạt đến hạng C.」
「Tin điều đó sao?」
「Ừ thì, người thú như cô bé thường có chỉ số cao hơn con người chúng tôi, và một lượng lớn người như cô bé thường có thể tự mình trụ lại trong trận chiến. Tôi đã gặp một cô bé người thú trẻ tuổi nhưng cực kỳ mạnh khoảng tuổi em trước đây, nên tôi kahs tin rằng em rất mạnh.」
「Hiểu rồi.」
Phù, tôi không thấy anh chàng này có ý xấu. Anh ta thực sự muốn lập nhóm với Fran và không có ý định gây sự với em ấy.
Dẫu vậy, chúng tôi vẫn từ chối lời mời của anh ta bởi vì anh ta không dự định rời đi cho tới hết ngày mai, và chúng tôi thể cứ ngồi đó và lãng phí thời gian trong lịch trình của mình được. Hơn hết, tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể leo lên Urushi và bay qua khu rừng. Dẫu vậy, điều đó sẽ ngốn hết mana của cậu nhóc, nên tôi muốn đi bộ càng xa càng tốt. Vì thế nên việc có bạn đồng hành sẽ không hợp với kế hoạch của chúng tôi.
『Chúng ta nên đi thôi.』
(Nn.)
Và vì vậy, chúng tôi cảm ơn người tiếp tân và quay trở lại cửa trước.
『Trời vẫn còn sáng, và chúng ta vẫn còn nguyên một ngày, nên tại sao không đi tới khu Đường Tắt nhỉ?』
(Liệu có gặp Manticore?)
『Tại sao em lại rất mong ngóng điều đó vậy nhỉ…? Dẫu vậy, em chắc hẳn sẽ tới đó và “chọc tức” một con, nên anh có thể nói rằng chắc ta sẽ ít nhiều gặp được một con.』
「Không đợi được.」