Tensei Shitara Kendeshita

Chapter 264. Chuyến hành trình trên Xe hàng Sừng Nhọn




Chiếc Xe hàng Sừng Nhọn rung bần bật trong khi nó di chuyển trên đường lớn với một vận tốc mà những chiếc xe ngựa không thể nào sánh nổi. Điểm đến của nó, tất nhiên là Argentlapn, thị trấn nằm gần nhất với khu vực có thể đi qua nhất của Khu rừng Scorpion Lion. Dẫu cho chúng tôi đang là cảnh vệ, chúng tôi đơn giản là cứ làm như những hành khách khác. Chúng tôi chẳng cần phải làm điều gì trừ phi mình bị tấn công.

Một bầu không khí nhẹ nhàng bao phủ bên trong toa xe. Nó là một sự pha trộn kỳ lạ, một thứ bằng cách nào đó vừa có cảm giác thư thái vừa có cảm giác rộn ràng cùng một lúc.

「Cô có muốn chút đồ ăn vặt không, thưa cô gái?」

Một người hành khách mời Fran chút đồ ăn.

「Cảm ơn.」

Fran cảm kích chấp nhận với một cái gật đầu.

Một người hành khách thứ hai và thứ ba nhanh chóng bắt chước người đầu tiên và mời Fran vài món đồ ăn vặt, thứ mà, một lần nữa, cô bé vui vẻ chấp nhận. Sự chấp nhận của em ấy khiến cho những người hành khách khác tràn trề sung sướng. Nói về những hành khách khác, phần lớn trong số họ là những người lớn tuổi, những người chưa tiến hóa đã quá độ tuổi sung sức của mình.

Trạng thái hiện tại của họ chính là điều đã khiến cho họ coi cô bé là thần tượng của mình và tôn sùng em ấy và dành cho em ấy một sự tôn trọng khủng khiếp. Việc cô bé là một Hắc Miêu, một thành viên của một tộc được biết nhiều với việc không thể tiến hóa, chỉ càng khiến cho sự ngưỡng mộ của họ với cô bé được nhân lên.

Nói cách khác, bầu không khí phấn khích bắt nguồn từ sự hiện diện của Fran. Cô bé được những người thú lớn tuổi ngồi xung quanh đây tán dương hâm mộ. Thành ra, họ đã mời cô bé quá nhiều đồ ăn thức uống hơn cả mức cô bé có thể cầm được; nhiều món đồ ăn vặt được tặng thành ra nằm lăn lóc trước mặt Fran.

Những người già không chỉ là những người duy nhất phấn khích. Vài đứa cháu của họ cũng như vậy. Người ta thường nghĩ rằng trẻ con sẽ nhìn đống đồ ăn chất đống đó với một sự tham lam hoặc ganh tỵ, nhưng chúng lại không, cô bé là một người hùng. Sự kết hợp giữa thái độ của ông bà chúng với bản năng của người thú dường như khiến cô bé trở nên như vậy.

Những lời nói trẻ măng đầy ngây thơ vang lên “Iến óa thật tuyệt!”, “Em cũng muốn như Fuwan!”, và “Tuyệt quá!”vang khắp toa xe hàng khi những đứa trẻ con reo hò ái mộ cô bé.

Một lần nữa, bầu không khí thật yên bình và thư thái. Nhưng rốt cuộc thì, nó không kéo dài mãi.

「C-có ma thú!」

Người đánh xe hoảng loạn hét lên khi anh ta thấy một nhóm kẻ địch trước mặt. Lời cảnh báo của anh ta khiến cho những hành khách co rúm lại vì sợ hãi và nhìn về phía Fran, như thể cầu xin em ấy giải quyết tình hình và cứu sống họ.

「Thưa cô gái, làm ơn! Hãy đánh bại quái thú!」

Người đánh xe cất giọng một lần nữa khi anh ta bình tĩnh lại một chút.

「Nn. Rõ rồi.」

Fran gật đầu trong khi bước lên vị trí của người đánh xe và nhìn về phía trước.

「C-cảm ơn rất nhiều!」

Mười con quái vật giống những con Béc-giê Đức có vẻ như đã rình chúng tôi ở đây từ lâu.

「Không thể vượt qua sao? Chỉ có mười con.」

「T-tôi xin lỗi thưa cô, tôi sợ rằng không thể làm vậy!」



Đây không thực sự là câu hỏi tôi mong đợi. Tôi biết rằng những con chó này là ma thú, nhưng những con Dual Horn chết tiệt này to như một con tê giác mà. Tôi cho rằng nó có thể dẫm bẹp mấy sinh vật như vậy và tiếp tục di chuyển.

Kiểm tra kĩ những con thú này hơn một chút đã để lộ ra rằng tôi đã sai.

_______________________________________________________________

Thông tin chung

Loài: Venom Dog (Ma thú loại Chó)

Cấp độ: 11


HP: 33

MP: 13

STR: 17

VIT: 13

AGI: 61

INT: 8

MGC: 14

DEX: 12

Kĩ năng

Pursuit: Lv 3

Roar: Lv 1

Enhanced Sense of Smell

Magical Poison Fang

_______________________________________________________________

Những con quái vật này được gọi là Venom Dogs. Chỉ số của chúng khá thấp, nhưng chúng lại có thể tung ra những cú cắn mang độc bằng việc sử dụng sự nhanh nhẹn của mình. Hơn hết, chúng sau còn có thể sử dụng lợi thế tốc độ của mình và cắn rỉa máu đối thủ cho tới khi nó hoàn toàn nhiễm độc. Đây là một chiến thuật khá hiệu quả, và ngay cả một con Dual Horn cũng có thể trở thành con mồi của chừng này con Venom Dogs. Dù vậy, vẫn có một giải pháp khá đơn giản. Tất cả những gì chúng tôi cần làm là tiêu diệt kẻ thù trước khi chúng tiếp cận chúng tôi.


「Đừng chậm lại.」

Fran ra lệnh cho người đánh xe trong khi bản thân sẵn sàng vào vị trí và giương tôi lên vào vị trí chiến đấu.

「C-cô chắc chứ?」

「Nn. Cứ để đó tôi.」

「V-vâng thưa cô!」

Dẫu cho anh ta vẫn còn thiếu sự tin tưởng, người lái xe vẫn tuân theo mệnh lệnh của Fran bởi vì cô bé đã tiến hóa còn anh ta thì không.

『Được rồi, chiến thôi!』

Tôi hét lên bằng thần giao cách cảm.

「Nn.」

Fran phóng tôi về phía những con quái vật trong khi tôi tăng tốc bản thân lên với Telekinesis. Đòn tấn công rất mượt mà; tôi xuyên thẳng qua lõi của hai con quái và hấp thụ chúng với một sự chính xác tuyệt hảo. Tôi sua đó sử dụng kết hợp giữa Phong ma pháp và lực từ Telekinesis để ngăn cho chúng chạy thoát trước khi chém chết hết con này đến con khác.

Tôi gom xác của chúng và quăng vào kho đa chiều của tôi ngay sau khi đánh bại chúng. Venom Dog khá là yếu. Chúng chắc hẳn không có giá trị cao, nhưng tôi vẫn quyết định gom hết lại, để đề phòng.

Người đánh xe dường như muốn nói điều gì về việc những con quái vật đã biến mất trong tích tắc, nguyên cả cái xác luôn, nhưng rồi lại giữ lại lcaua hỏi của mình bởi vì anh ta không muốn làm hỏng tâm trạng của Fran. Anh ta thay vào đó thở dài nhẹ nhõm và cảm ơn cô bé, điều mà em ấy trả lời với một cái gật đầu nhẹ và trở lại vào trong to axe. Tại đó, cô bé thấy mình ngập trong những tiếng tán dương và cảm ơn.


Em ấy trả lời từng người một bằng việc nói rằng mình không làm điều gì ghê gớm, và rằng mình chỉ làm công việc được giao, nhưng rồi vẫn bị nhấn chìm trong sự tán thưởng, và buộc cô bé phải quay trở lại chỗ ngồi của người đánh xe.

Fran đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và khoe được rằng Hắc Miêu có thể mạnh mẽ đến nhường nào, nên không thực sự có vấn đề gì với việc cô bé lui ra chỗ khác. Dẫu vậy, cô bé vẫn viện một lí do và với rằng mình phải chuyển chỗ ngồi để có thể giữ cảnh giác đề phòng những con quái vật khác.

「Haha, họ thực sự huyên náo đấy.」

Người đánh xe cười nhăn nhó. Những hành khách khá ồn ảo, nên anh ta biết chính xác điều gì vừa xảy ra.

「Nn.」

Điều duy nhất theo sau câu trả lời của cô bé là một sự im lặng. Người lái xe nhận ra rằng có một sự khác biệt lớn giữa địa vị xã hội của hai người và thành ra, giữ im lặng và không cố gắng nói chuyện với cô bé. Dẫu vậy, anh ta không có vẻ khó chịu gì với sự im lặng này. Anh ta đơn giản là tiếp tục nhìn thẳng về phía trước và điều khiển những con Dual Horn đi theo con đường trước mặt.

***

Và bốn giờ đồng hồ trôi qua như vậy.

「Thấy thị trấn rồi.」


Fran cất tiếng sau khi ngủ trưa dậy.

「Cô có con mắt tốt thật đấy! Chúng ta sắp tới Argentlapn rồi.」

Người lái xe ngạc nhiên trả lời.

Cũng mất không ít thời gian, nhưng chúng tôi cuối cùng cũng tới nơi. Chỉ có một nhóm quái vật trên đường đi. Fran không thực sự có nhiều việc phải làm. Sự kết hợp giữa sự nhàm chám và việc toa xe rung nhè nhẹ khiến cho cô bé ngủ gật trên vị trí của người đánh xe trong gần hết chuyến đi.

「Có Công hội không?」

「Có và khá là lớn đó. Nó ở ngay cửa vào thị trấn, nên cô sẽ sớm thấy nó thôi.」

Khác với Greyseal, Argentlapn thiếu khoảng trống để cho những chiếc Xe hàng Sừng Nhọn. Toa xe của chúng tôi thành ra phải tấp vào một trạm xe ở ngay ngoài thị trấn.

Những hành khách bắt đầu rời khỏi ngay sau khi chiếc xe tới được điểm đến. Họ lần lượt cảm ơn Fran và sau đó là người tài xế khi họ rời đi.

「Cảm ơn!」

「Chúng tôi nợ cô mạng sống của mình, thưa cô!」

「Bai bai Fuwan!」

Cô bé trả lời họ với một tiếng 「Nn」 thông thường trước khi rời khỏi điểm trả khách.

Nói thật thì, được mọi người đối xử như vậy cũng khá là mệt mỏi. Có vẻ như là chúng tôi sẽ phải cố gắng chịu đựng nếu như chúng tôi muốn đề cao vị trí của Tộc Hắc Miêu trong xã hội người thú.

Tôi cảm thấy mình sẽ phải kêu lên một tiếng để giải tỏa căng thẳng, nhưng lại bị Fran chen vào trước khi có thể làm vậy.

(Master.)

『Gì vậy?』

(Mệt mỏi...)

Có vẻ là tôi không phải là người duy nhất thấy vậy. Nhưng dù vậy, đây cũng không phải là vấn đề lớn. Chúng tôi chắc chắn sẽ dần dần làm quen với nó thôi.