*** BỆNH VIỆN ***
- Xin hỏi,... - Bà mới mở miệng hỏi thì...
- Ở đây... - Cậu ta ngồi trên dãy ghế chờ sẵn.
Nhìn cậu ta rõ ràng chẳng bị sao lại khiến cho cô ngạc nhiên, cứ tưởng cậu ta sẽ bị gãy chân, gãy tay hay gì gì đó ai mà ngờ đến vết trầy da cũng không có đúng là có chút làm cô thất vọng.
- Bảo Bối, không sao chứ... Con bị đau ở đâu? - Bà nhìn cậu ta từ đầu đến chân, đi xung quanh cũng 2 - 3 vòng sau đó mới dừng lại.
- Ei.. không đúng, không bị thương a. - Bà nhìn cậu chau mày. - Không phải chứ, hay con bị nội thương. Rốt cuộc là đau đầu, đau tim hay là sao? - Bà gập rút nhìn cậu ta mãi, hỏi cho ra lẽ.
- AIzz... mẹ, con không bị gì hết. Người bị gì là Tiểu Kỳ Kỳ của chúng ta kìa. Cậu ta mới là người bị thương mà. - Cậu ta giữ bà đứng yên một chỗ xong mới nói.
- Ả? Tiểu Kỳ bị thương? Vậy... Vậy.. vừa nãy?- Bà chỉ tay vào điện thoại mình đang cầm trên tay rồi ấp a ấp úng nói.
- Aizz ... Vừa nãy.. là do mẹ không cho con giải thích gì hết sao? Con làm sao mà biết được? - Cậu ta múa tay múa chân loạn xạ để giải thích vì cậu ta biết bà nhất định sẽ cho cậu ta ăn đập bất cứ lúc nào mà bà muốn.
- Không sao là tốt rồi. - Bà nói một câu rồi quay đi tìm phòng. - Ể.. Phòng Tiểu Kỳ Kỳ ở đâu... - Bà lật mặt như lật sách.
- Anh Tiểu Kỳ đây nè cô ơi... - Cô nhanh trí ra tìm phòng rồi mở cửa ló đầu ra khẽ kêu bà..
Bà không thèm quan tâm anh quay đầu bước đi nhanh chóng...Cậu nhìn theo bước bà đi mà đơ mặt không hiểu...
- Mẹ... lật mặt nhanh thật. Aizzz số tôi khổ quá mà.. - Cậu đưa tay vò đầu bứt óc.
- Ei... Anh Tiểu Kỳ nói anh làm anh ấy thành ra như vầy- Cô đi như 1 vị thần ánh sáng.. di chuyển nhanh mà không gây tiếng động và chẳng ai phát hiện wao...
- Tuổi cô tuổi "trộm" à. Đi không phát tiếng động là sao? - Cậu ta giật mình nghiến răng , nghiến lợi quay sang mỉm cười nói với cô. Khuôn mặt điển trai kia, ôi thôi thật uổng phí, đúng là phá của giời ban .
- Ei... Tôi nói đau anh có vấn đề hay đầu anh căn bản không có não vậy? - Cô nhìn cái bản mặt "bất cần của cậu ta liền muốn lên gân chửi người.
- Cô mới không có não đấy?? - Cậu ta quay sang chửi lại ngay
Một bệnh viện lớn như thế, to như thế, quy tắc như thế, quan trọng là yên tĩnh như thế mà ... dãy này sao lại ồn ào đến thế.
- Này tôi nói 2 cô cậu có thôi đi không? Đây là nơi công cộng có phải cái chợ bán rau bán cá đâu mà lớn giọng to tiếng. Biết bao nhiêu bệnh nhân cần yên tĩnh không? Đúng là không biết điều. - Một cô y tá từ đằng xa đi tới, "chửi" thẳng vào mặt 2 người.
*( Chửi hay lắm cô y tá)*
Hai người như đứng hình nhìn sang cô y tá. Và quan trọng hơn... tất cả mọi người đều nhìn họ với ánh mắt " haizzzz giới trẻ thật nhiệt huyết"
- Còn nhìn gì mà nhìn... im lặng và quay đi làm việc cần làm đi . - Cô y tá nhìn có vẻ khá hung dữ thì phải.
Hai người bừng tỉnh và biết đấy khi bị phê bình sai thì cứ cúi gầm mặt mà ngắm đất thôi. Và động tác duy nhất chính là .. gật đầu, chắp tay, xoa tay và đương nhiên là xin lỗi rồi. Cô y tá đỡ giận dữ hơn và đã quay bước đi và ném cho họ một câu:
- Các cặp đôi trẻ bây giờ lúc nào cũng ồn ào vậy sao? Haizzz đôi với chả cặp, phiền phức - Cô quay gót đi.
Ể hai người cứ gật gật và cuối cùng đã thấy gì đó sai sai. Mới ngước đầu lên giơ tay về phía cô y tá và nói:
- Không phải như cô nghĩ đâu... - Hai người bỗng nhiên đồng thanh đến lạ.
Mọi người bắt đầu giải tán và thì thầm:
- Hóa ra là cặp đôi giận dỗi..
- Bọn trẻ thời nay cũng thật là...
- Haizzz thì cặp nào chả có lúc cãi nhau, nay cười mai khóc cũng bình thường thôi...
Hai người nhìn nhau, người nghiến răng, người liếc nửa con mắt, tay chỉ lên như muốn cho đối phương 1 đấm cho hả dạ.
- Giờ thì hay rồi đấy. Bị mắng cho một trận, không biết tại ai nữa? - Cậu ta nghiến răng trách móc cũng không quên nói móc cô vài câu.
- Tại ai? Cũng không phải tại tôi... - Cô nói xong rồi quay phắt đi. Hai người quay hai hướng nhưng họ chả biết rằng 2 người chung 1 đường 1 phòng và 1 mục đích.
*( Haizzz sau khoảng thời gian nghỉ dịch mình đã trở nên lười hơn... so lazy)*