Tên Kia Tôi Yêu Anh Được Chứ ?

Chương 30: LẦN GẶP CHÍNH THỨC




---------Phòng nghỉ ngơi của Tiểu Kỳ Kỳ ------

- Aizzz, Tiểu Kỳ Kỳ, con làm sao vậy. Đã nói với lão Dương chưa? - Bà đã học nickname mới của anh, thiệt là...

- À, cô đến rồi à. Con chỉ là trật khớp một chút thôi? Không cần phải như thế này đâu ạ. - "Tiểu" Kỳ Kỳ của chúng ta đơ mặt ra và nghĩ: " Hạ Khiết An! Cậu chết chắc với tôi. Đừng mong được thoát tội."

Hai người kia giành giật nhau vào phòng. Đúng là linh thật anh mới nghĩ đến cậu thôi mà cậu ta đã bay tới đây rồi. Linh thật chứ. Cậu ta tiến đến chỗ anh nằm.

- Mẹ, cái chân này có bị nặng nhọc gì lắm đâu. Đâu nhất thiết phải nằm đây. - Cậu ta liền bất đồng.

Cô tiến đến gần anh và mở lời hỏi han:

- Tên mặt lạnh... À không, anh Tiểu Kỳ anh ổn chứ?- Cô vẫn còn nhớ cái tên mặt lạnh trước mặt mình từng lạnh như thế nào.

Eo ôi còn hơn tảng băng thế kỉ, lạnh toát cả sống lưng, lạnh từ trong tủy lạnh ra. Cái cảm giác ngày hè nóng nực đã không cần lo vì đã có... Tên mặt lạnh...

- À.. không sao cả, vết thương nhỏ thôi. Không sao. - Có vẻ anh ta biết nói dài hơn với gái rồi.

- Aaaaaaaaaaaaaa... - Bỗng nhiên cậu ta la lên. Eo cậu ta bị anh nhéo 1 cái rõ đau.

Anh giả vờ quay sang nhìn cậu ta nghiến răng mà mỉm cười. " Hạ Khiết An, cậu chán sống rồi à" Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Thật là dọa người. Cậu ta nhìn và cũng biết rồi đấy "bị riết nên quen rồi" Cậu ta hiểu ý và nói

- Con tự đá vào chân. - Cậu ta nhìn bà và nhanh chóng giải thích. - Con tự làm... tự làm ... - Nụ cười ngu ngốc đến khờ khạo thật lạ lùng.