*** Sáng hôm sau ***
Một buổi sáng đẹp, ánh nắng rọi qua cánh cửa chiếu vào khuôn mặt điển trai của một người thanh niên chững chạc nhưng không kém phần đáng yêu trá hình. Ánh nắng cứ thế dần dần to gan hơn một chút, toả ánh nắng ra khắp căn phòng. Hôm nay, bầu trời đẹp không kém hôm qua chỉ là chỉ thiếu mất một cái gì đó. Một khung cảnh làm cho người ta muốn yêu đương, cảm thấy đáng yêu, lãng mạn biết bao bị hai tên chết bầm trong căn phòng này phá huỷ tất cả.
- AAAA... chết rồi, chết rồi. - Cậu ta tỉnh dậy sau giấc ngủ dài đằng đẵng 10 tiếng đồng hồ. Phản ứng đầu tiên của anh ta là hét thật to lên vì nhìn thấy Tiểu Kỳ Kỳ của cậu ta vẫn còn ở đây. Cũng đồng nghĩa với việc mẹ cậu sẽ giết chết cậu ngay khi cậu về nhà.
- Hả..? - Tiếng hét của cậu khiến cho anh giật mình theo và chẳng biết phải làm gì hơn là sẽ ra ôm cổ cậu ta vặt cho chết như đi vặt cổ gà. - Cái gì? - Anh ta ngước đầu dậy, mắt vẫn nhắm rồi tay thì ôm đầu vỗ vỗ, chân thì đạp cho cậu ta một cái ai mà ngờ cậu ta né được nên chân đạp thẳng vào tương và ... trật rồi.
- Á...- Cũng vì sĩ diện nên anh không la nhiều chỉ nhỏ nhẹ ngậm miệng lại ôm lấy chân mặc kệ đầu rơi đất không an toàn như anh nghĩ.
*Cốp*
Tiếng đầu anh đáp đất có vẻ khá an toàn ấy nhỉ.
- Cậu không sao chứ hả? - Cậu ta nhìn anh đau đớn mà cứ bịt miệng cười suốt.
- Gãy... Gãy rồi hay sao ấy? - Anh ta nhìn cậu nghiến răng nói đe doạ.
- Không phải chứ? Đâu thể nào đến mức đó được chứ, rõ ràng chỉ đụng nhẹ vào tường thôi mà. - Cậu ta nói mà không thấy ngượng. Não cậu ta sao không nghĩ rằng "vì ai mà anh ra nông nỗi này", "vì ai mà anh ta nằm đây nhỉ?". Vì sao nhỉ? Đơn giản vì cậu ta không có não...
- Đau... - Anh ta nhìn cánh tay của cậu đè lên cái chân đau mắc chứng của anh. Mặt đỏ lừ, nghiến răng nghiến lợi nói như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
- Được, được... tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra được chứ - Nhìn vẻ mặt của cậu ta như được mùa như được giải thoát bởi một cái gì đó.
*** Bệnh viện ***
Trong khi anh đi kiểm tra thì cậu điện thoại cho mẹ cậu.
- Wei, mẹ... - Cậu ta chưa nói xong thì bị tiếng hét bên kia vọng tới.
- An An ... thằng oát con này, giờ con đang ở đâu? - Tiếng hét bên kia vọng tới, không cần mở loa thì người xung quanh cũng có thể nghe rõ bà nói gì.
- Mẹ, mẹ... bình tĩnh, bình tĩnh... đây là nơi công cộng không thể làm ồn đâu mẹ. - Cậu gấp gáp bịt tai lại rồi để điện thoại xa xa ra một tý.
- Công cộng? Ở đâu? - Bên đầu dây bên kia có vẻ như chưa hết giận nhưng tiếng cũng nhỏ hơn.
- Bệnh viện... - Chưa đợi cậu nói hết câu đã bị bà chen vào.
- Bệnh viện? Con ở đó mẹ tới ngay... Aizzz bảo bối con mà bị làm sao thì cả đời này mẹ biết làm sao đây.. ở đó đợi mẹ 10 phút mẹ tới liền.. Cúp máy đây. - Thay vì nói chuyện qua điện thoại thì bà gấp rút kêu thư ký lấy xe, ra hiểu chuẩn bị tất cả. Có vẻ như bà sợ con trai bà bị thiệt thòi, sợ rằng đứa con này của bà không khoẻ thì bà cũng chẳng khoẻ được. Làm mẹ mà vừa là tra8ch nhiệm vừa là sự lo lắng, đau lòng và hoà lẫn cả sự yêu thương giấu kín trong lòng không dễ bộc lộ ra ngoài.
- AAA.. Con- Cậu định giải thích rõ ràng cho bà nhưng bà cúp máy rồi.
*** Nhà họ Hạ ***
- Cô định đi đâu ạ - Cô từ trên lầu bước xuống thì thấy bà gấp gáp bước đi.
- Hả? Vi Vi à... Con đi với cô luôn đi nhanh lên, An AN nhà cô bị thương rồi. Nó đang trong bệnh viện. Nhanh đi với cô nào. - Bà gấp gáp nhưng không quên mất cô, quay lại kéo tay cô theo.
Không khí trong xe thật kì lạ chỉ có một câu mà bà nhắc mãi.
- Lái xe nhanh hơn đi.- câu này công với đối mắt lo lắng, tay vò tay trong tay cũng đủ để hiểu bà lo cho cậu thế nào, nhưng lại khiến cho cô nhớ lại mẹ mình.
Có lẽ cô sẽ nghĩ :" Nếu mẹ mình còn ở đây thì tốt biết mấy nhỉ? Liệu bà ấy có lo lắng cho mình khi mình bị thương như bà ấy khôn nhỉ? Liệu có vì mình vò tay như thế này không? Đôi mắt này nữa liệu sẽ có ai trao cho mình ánh mắt lo lắng trông đợi như thế hông nhỉ? "
Sự nhớ nhung của cô liệu có còn chỗ trong không gian gấp rút của chiếc xe.
*( Aizz sắp đi học rồi. Tui còn chưa được nghỉ hè mà)*