Tên Kia Tôi Yêu Anh Được Chứ ?

Chương 21: QUYẾT ĐỊNH




- Này Lão Hạ, tôi cũng muốn Vi Vi về nhà tôi ở, chuyện này ông tính thế nào đây. - Lão Dương lên tiếng.

- Vi Vi, ta nói cháu nghe. Ở đây 3 năm thôi khi nào cháu gặp được cha thì cháu cứ đi nếu cháu muốn, không phải lo. Ở đây cháu được tự do không ai ép nhốt cháu đâu. Chỉ có cách này thì cháu mới được vào học ở Nghiêm Tình thôi. Được không? - Bà phu nhân lên tiếng nói. - Còn bên lão Dương, ông nói xem nhà ông có 2 người đàn ông, phu nhân thì đi xa chưa về ở bên đấy với tiểu tảng băng nhà ông thì thiệt thòi cho Vi Vi quá còn gì. - Bà phu nhân quay sang lão Dương nói khiến ông nghẹn cứng họng lặng lẽ bỏ cuộc.

- Tiểu Tảng Băng là... anh Tiểu Kỳ sao? - Cô nàng ngây ngô đưa ra câu hỏi.

- Tiểu cái gì... Tiểu ... Kỳ ... ối má ơi... Há... Há há hahahaha... - Cậu ta nghe cái tên liền cười lớn 1 cách sảng khoái như bao giờ được cười.

Cười... cười cái mo nhà cậu... cười quài... cười như chưa bao giờ được cười không bằng ấy... - Cô nhìn cậu ta với cái ánh mắt -.-' thế đấy.

Bên cạnh đó, Bà phu nhân nhìn anh ta với cái ánh mắt hình viên đạn đang dồn nén cảm xúc ấy. Thế cơ mà cậu ta không ngừng cười, thặc mệt mỏi cuộc đời....

- Há há haha... - Giọng cười yếu dần vì bắt gặp ánh mắt giết người ấy. - Mẫu thân con im rồi... - cậu ta sợ hãi thu lại nụ cười.

- Ừm... đúng rồi. - Lão Dương cũng đang nén cười vì sợ cái ánh nhìn ấy đổi sang mình.

- Cháu yêu thế nào? Quyết định chưa thế. - Bà phu nhân, mọi người đều nhìn cô với 1 ánh mắt hy vọng dữ dội.

Cô nàng suy nghĩ: Nếu như theo lời cậu ta nói, với sức của mình bây giờ thì làm cả đời cũng không vào được trường ấy. Mà nếu như không vào được thì thời gian mình gặp ba sẽ càng dài hơn. Nhưng nếu ở đây thì suốt ngày gặp cái tên này nhưng sẽ được gặp lại anh Tiểu Kỳ và được gặp ba. 3 năm có phải dài quá rồi không? Hay là... không ở nhỉ? Ở thì làm phiền họ quá? Nhưng không ở thì... không được gặp ba. Vả lại nghe hắn nói trường này tốt lắm... làm sao đây ta

- Vi Vi... Vi Vi... - Bà phu nhân thấy cô đờ đẫn nhìn liền gọi cô.

- ... Dạ... - Cô giật mình quay lại nhìn bà.

- Sao rồi? - Ba phu nhân hỏi cô với 1 đôi mắt hy vọng sâu hút như có thể làm say đắm lòng người.

Cậu ta cũng đang nhìn cô với ánh mắt tò mò, mong đợi kết quả. Cho dù kết quả là gì thì cậu ta cũng chẳng thích. Đối với cậu ta thì cô vào nhà cậu ta cũng có nghĩa là thêm 1 bát cơm, thêm 1 con điên vào nhà. Còn không ở thì cũng có nghĩa là cậu ta là kẻ hèn hạ, ích kỷ, thấy chuyện giúp được mà không giúp.

- Vậy... - Cô nàng mở lời với bao ánh nhìn của mọi người dồn vào cô. - Vậy... cháu... xin làm phiền mọi người ạ... - Cô nàng cúi đầu, gập nửa người kiểu nhờ vả.

- Vậy là tốt rồi, tốt rồi. - Bà phu nhân và mọi người đã thở phào nhẹ nhõm. Bà đỡ người cô dậy. - Hôm nay, cháu bắt đầu ở đây luôn đi.

- Nhưng đồ đạc của cháu... - Cô định nói thì...

- Đồ của cháu kia kìa... - Bà phu nhân chỉ tay ra trước cửa.

Cô nhìn cái va li mà ngỡ ngàng. Hóa ra họ đều đã chuẩn bị hết cả rồi. Thế này mà bảo không bắt ép đây. Thật hết nói nổi.

What? Sao nhanh vậy? Tất cả đồ của mình đây sao? - Cô nàng vẫn đơ người.

- Nào... nào... Chu quản gia đem đồ lên phòng cho Vi Vi đi. Còn Dì An... cháo hạt sen tôi nấu hồi nãy, nhờ Dì đem ra đây cho tôi nhé? - Bà phu nhân mừng rỡ quay người giúp việc như chong chóng.

Thế là lại thêm 1 cái chén, thêm 1 con điên vào nhà. Còn hơn là mất sĩ diện, thôi mình vào chơi game tiếp . À còn phải hỏi Tiểu Kỳ của mình thế nào rồi chứ - Cậu ta quay người vào nhà và tự mình thấy thích thú với cái tên mới của tên mặt lạnh.

*( Haizzz nói chung là gian nan vất vả bắt đầu nhé cô gái nhỏ của tôi.) *