Tên Kia Tôi Yêu Anh Được Chứ ?

Chương 20: LÁ THƯ THỨ 2




Lúc này Bà phu nhân mở thả tay ra. Bà lại gần Vi Vi nói với cô:

- Vi Vi, ta biết con ở ngoài rất cực khổ hay con chuyển vào đây sống với chúng ta đi được không? - Ở khoảng cách gần thế này cô mới nhận ra rằng Bà phu nhân dù không còn trẻ nhưng da bà rất rất đẹp không thua kém gì cô cả. Khuôn mặt xinh đẹp, còn lại là người ấm áp, dịu dàng. CÓ điều không hiểu sao bà lại sinh ra cái tên nghịch tử kia nữa.

Lúc này, cậu ta trợn tròn mắt nhìn Bà phu nhân ngạc nhiên:

- Cô ta... cô ta... là ai mà dám vào nhà chúng ta ở cơ chứ? Đã thế cô ta còn nợ con 1 số tiền chưa trả nữa. - Cậu ta lớn tiếng, kiên quyết không cho cô sống ở nhà anh, nhất quyết không.

Nhà mình có phải cái nhà từ thiện đâu mà cô ta muốn đến thì đến ở cơ chứ. Với lại có là cái nhà từ thiện đi nữa, ai ở đều được ngoại trừ cô ta. Nhìn đã không ưa nổi rồi, chỉ là khuôn mặt thì cũng được...- Cậu ta nhìn cô nhăn nhó mặt mày.


Thật không thế chủ nhân... nhìn đi kìa, số đo ba vòng rất ấn tượng nha, khuôn mặt là tuyệt đỉnh nha. Chủ nhân hôn người ta thì cũng đụng chạm rồi không cảm nhận được sao, cái đôi môi mềm mại ấy.... - Cái ý nghĩ khác của cậu ta trổi dậy nói nhỏ bên tai cậu ta.

Ừm... ngươi im miệng đi, ai cho ngươi nói chuyện... ừ thì cô ta cũng xinh đẹp thật. Nhưng cái tính cách của cô ta... không ưa nổi. Chắc ai cưới phải cô ta thì thật... xui xẻo. Ai thích thì thích chứ ta không thích... - Cậu ta nhìn cô từ đầu đến chân theo lời của cái ý nghĩ kia rồi nhớ lại nụ hôn vô tình khi nãy mà đỏ mặt.

- Con... con có im miệng lại không? - bà phu nhân nhìn câu ta bực mình.

- Dạ thôi... COn hiện tại sống ở ngoài rất tốt. Không phiền mọi người phải lo lắng đâu ạ. Còn thiếu gia đây tiền của cậu tôi sẽ trả, cậu không cần phải lo. - Cô xua tay từ chối.

- À... Vi Vi đúng rồi. Trước kia ta nhận được 1 bức thư của Lão Đại gửi cho chúng ta... nhưng ta cho người điều tra thì không biết vị trí người gửi. - Lão Hạ nói.

Chu quản gia vào trong lấy 1 bức thư đưa cho cô.

Lão Hạ, Lão Dương lâu rồi nhỉ. Chúng ta không gặp nhau, hay là đợi khi nào Lão Đại mấy người về chúng ta đi 1 chầu nhỉ như ngày xưa ấy được không? Còn bây giờ, Lão Đại có một chuyện nhờ 2 cậu được không? Hai cậu còn nhớ Vi Vi không? Con bé về đây lâu rồi nhưng không nói cho 2 cậu được. Vì tôi nghĩ tôi không nên làm phiền 2 cậu quá nhiều. Nhưng lần này tôi sợ là phải làm phiền 2 người rồi. Từ sự việc năm ấy, mẹ Vi Vi mất rồi. Công ty thì nợ nần chồng chất nên phá sản rồi, lần này tôi về đây là tinh lập nghiệp lại ở đây nhưng vì 1 số chuyện nên tôi phải quay lại đấy rồi ở đấy lập lại sự nghiệp. Có lẽ tôi không xa nơi ấy được rồi. Còn một mình Vi Vi ở đây tôi không yên tâm nên nhờ 2 người chăm sóc nó giùm tôi. Nó rất ngoan và tự lập nên mọi người không cần lo. À khi nào tìm được nó nói với nó rằng khi nào nó đứng nhất trường Nghiêm Tình suốt 3 năm thì tôi sẽ quay lại gặp nó được không? Coi như Lão Đại này thất trách không chăm sóc tốt cho con nên nhờ hai người vậy. Số phận con bé đáng thương nhờ 2 người cứu lấy nó. Lão Đại nhớ ơn 2 người suốt đời. Con bé nay gần 18 rồi, rất xinh đẹp nhưng nó rất đa sầu đa cảm nên 2 người đừng để nó chịu thiệt thòi được không? Tôi chỉ còn biết nhờ vào hai người thôi. Tạm biệt

Bức thư dần bị nhòe chữ dần. Có lẽ là do nước mắt cô lại không nghe lời cô rồi.

- Vi Vi ... - Mọi người nhìn cô cả cậu ta cũng thế. Thấy cô cúi gằm mặt nhìn bức thư, nhìn thấy từng giọt lệ của cô khiến cậu hết sức ngạc nhiên. cậu không còn dựa người vào cánh cửa nữa mà đứng hẳn lên nhìn cô, cậu có cảm giác trái tim như se lại, khẽ nhói lên. Ánh mắt cậu nhìn cô lúc này như muốn được bảo vệ người con gái yếu đuối trước mặt mình.

Cô liền vội vã lấy tay lau nước mắt đi rồi ngẩng đầu lên nở 1 nụ cười tươi tán như thiên thần để dấu đi đau thương trong lòng.

- Cháu có thể giữ lá thư này không?

- Được chứ! - Bà phu nhân nhìn cô mà thương cho cô.

- Nhưng trường Nghiêm Tình là trường nào ạ - Cô mỉm cười hỏi ngây ngô.

- Trường Nghiêm Tình... là ngôi trường tốt nhất ở đây. Nhưng chỉ con nhà giàu mới được đến đây học vì tiền học phí trên trời. Với sức cô bây giờ có làm cả đời cũng khó mà bước chân vào đó học 1 năm. - Cậu ta lại dựa mình vào cánh cửa rồi nói cho cô hiểu.

- Oh vậy thì có lẽ suốt đời này mình cũng không hoàn thành được nhiệm vụ của cha rồi. - Cô mỉm cười đau khổ.

- Trừ khi... con chấp nhận vào nhà chúng ta ở thì mọi việc được giải quyết rồi không phải sao? - Lão Hạ nói.

*( Haizzz tôi mệt mấy người qá hà. Vì mấy người h này tôi còn chưa được đi ngủ)*