Tên Kia Tôi Yêu Anh Được Chứ ?

Chương 17: QUÁ KHỨ




- À... thôi mọi người cùng vào nhà thôi. Bữa tiệc cũng đã chuẩn bị xong rồi. - Bà phu nhân nói. Bà bước tới khoác lấy tay cô dẫn vào mỉm cười.

- Nào chúng ta vào rồi nói. - Lão Hạ mỉm cười nói.

1 căn phòng lớn trang trí lộng lẫy, ánh sáng chói lóa. Từ khi nào cô được thấy lại cảnh tượng chói lóa này. Thật sự là quá lớn, quá đẹp rồi. Thế cơ mà trên căn phòng kia tại sao lại ồn ào như thế. Tiếng cãi nhau không người nghỉ.

- Dì An? - Bà phu nhân khuôn mặt kiềm chế tức giận nhìn xuống đất.

- Thưa bà chủ, cậu chủ với cô chủ lại cãi nhau nữa rồi ạ.- Dì An không biết nói sao cho Bà phu nhân hả giận khuôn mặt đầy lo âu cho số phận của cô cậu chủ.


Haizzz, 2 anh em nhà này quá sức tưởng tượng, không ngờ, không ngờ. Mà hình như trước đây ngoài anh Tiểu Kỳ ra, mình chưa gặp anh em nhà này thì phải? - Cô nàng nhìn lên cầu thang nghĩ ngợi không ngừng.

- Haizz thật ngại quá, mấy đứa con nhà ta không được ngoan như con. - Lão Hạ ngại ngùng nói.

- Không sao, như vậy nhà mới vui chứ? - Cô nàng ngại ngùng trước lời khen của ông.

Bà phu nhân dẫn cô xuống rồi ra nói nhỏ với Dì An cái gì đó. Họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ như người 1 nhà vậy?

- Ta không biết khi xưa con có nghe cha con kể hay không nhưng khi xưa cha con là ân nhân của chúng ta.- Lão Dương lên tiếng nói.

- Khi ấy hai chúng ta đều là người mồ côi cha mẹ, là những đứa trẻ sống đầu đường xó chợ, bị người ta ghét bỏ, đánh đập, hành hạ. May mà có cha con nhận chúng ta làm anh em, lo cho chúng ta từng li từng tí, khi ấy cha con cũng mồ côi cha mẹ như chúng ta cũng không có gì. Quan trọng anh ấy khác chúng ta, anh ấy biết cách lao động kiếm tiền. Còn chúng ta thì... kể ra thì xấu hổ... còn chúng ta là những kẻ ăn cắp vặt thôi. Anh ấy dạy chúng ta làm việc để có tiền. Để có được hôm nay cũng nhờ có anh ấy. Nhưng khi anh ấy gặp khó khăn chúng ta lại không biết gì. Thật sự, chúng ta thấy rất có lỗi với nhà cháu. - Lão Hạ nói tiếp lời Lão Dương.

- Ừm, chúng ta mất liên lạc với cha con cũng ngót hơn 10 năm rồi. Ta mãi tìm kiếm nhưng không rõ tung tích, hôm nay Lão Hạ điện tới ta mới biết đã tìm thấy cháu. - Lão Dương nói.

- Ta còn nhớ khi chúng ta đến đây cháu chỉ mới hơn 7 tuổi. Ta nhớ khi ấy, cháu đòi đi với Tiểu Kỳ đúng không? Khi ấy cháu khóc mãi nhìn thật dễ thương mà bây giờ trở thành 1 cô thiếu nữ xinh đẹp thế này rồi. Không biết cháu còn nhớ khi xưa cháu xin Lão Dương ta gì không? Ta còn nhớ cháu chạy đến bên ta nói Dương thúc thúc sau này cháu lớn chú gả anh Tiểu Kỳ cho cháu được không? không biết cháu còn nhớ không? - Lão Dương cười nhớ về quá khứ vui vẻ để phá tan bầu không khí buồn bã này.

What? gả Tiểu Kỳ cho mình sao? Mình nói thế khi nào nhỉ? À mà hình như có nói thật. Làm sao đây không biết bây giờ anh ấy trưởng thành như thế nào nhỉ? - Cô nàng hoang mang tột độ với chính bản thân mình như 1 tia sét đánh ngang tai cô.

*( Gả? đùa nhau à cô gái. Sao không phải cô gả cho người ta mà người ta phải gả cho cô chứ?)*

- Ề không được... Lão Dương chuyện gì tôi cũng có thể nhường ông nhưng con dâu tôi thì không được đâu đấy. - bà phu nhân lên tiếng phản bác. Làm cho cô gái càng thêm sợ hãi.

- Đúng... đúng... Lão Dương.. khi xưa là do An An nhà tôi đi theo mẹ nó đi học chứ không thì con bé cũng nói thế với An An nhà tôi rồi. - Lão Hạ chêm vào.

Mặc kệ họ nói gì nhưng khi cô nghe hai tiếng khi xưa làm cho cô nhớ cha mình Hóa ra khi xưa ba mình vĩ đại như vậy. Hóa ra ba mình tốt bụng như vậy. Ba... Ba... rốt cuộc ba đang ở đâu? Con gái ba nhớ ba lắm? Con gái ba khi nào mới được gặp lại ba cơ chứ? Sao ba tốt bụng với người khác như thế mà ba lại ác đến nỗi bỏ con lại 1 mình nơi xứ người thế này cơ chứ? Ba không đau lòng sao? Ba không nhớ con gái ba sao?

Tia buồn phiền, thất vọng lướt qua trên khuôn mặt của cô. Có phải cô đã làm gì sai mà ai cũng lần lượt bỏ cô đi thế cơ chứ? Có phải cô làm gì sai hay không mà tại sao ai cũng muốn tránh xa cô thế kia. Bạn bè, gia đình là thứ quá xa xỉ đối với cô. Đến khi nào cô mới gặp được 1 người bạn thật sự. Đến khi nào thì Ba sẽ tìm lại cô cơ chứ... Màn đêm dần buông xuống rồi, có lẽ nước mắt cũng không nghe lời cô nữa rồi, nó không ngừng tuôn xuống. Mặc kệ những thứ xung quanh có hoa lệ như thế nào, có ồn ào như thế nào, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra đẩy tất cả nỗi nhớ, cảm xúc dồn nén của cô bấy lâu nay coi như được giải thoát rồi.

*( Tôi mệt mỏi cuộc đời này lắm rồi. Trang điểm đẹp thế cho cô có phải để cô rửa bằng nước mắt đâu c6 gái)*