---------- Tập đoàn Dương Thị --------
- Chủ tịch, người của tập đoàn Hạ Thị nói chủ tịch của họ muốn nói chuyện với ngài. - 1 tên trợ lý chạy vào nói.
- Ừ, ta biết rồi.- Ông ta đang ngồi xoay lưng lại hướng của anh trợ lý. Xoay người lại ông Dương nghe điện thoại được kết nối máy.
- Yo ... Lão Hạ có chuyện gì sao? Sao hôm nay ông có thời gian rảnh để điện thoại cho tôi vậy? Sao hôm nay chúng ta đi uống trà, đánh cờ nữa không? - Ngoài vẻ mặt cứng nhắc, nghiêm nghị, lạnh lùng thì ông có 1 tấm lòng khá ấm áp, dễ gần hơn rất nhiều.
Bên kia đường dây Lão Hạ nói lại:
- Lão Dương... hôm nay chúng ta có việc quan trọng hơn rất nhiều. Ông còn nhớ Lão Hứa không?- Lão Hạ nói 1 cách khá buồn.
- Lão Hứa... sao ông lại nhắc đến ông ấy. - Lão Dương có vẻ khá buồn đi khi nhắc đến Lão Hứa này.
- Tôi tìm được tung tích của con Lão Đại rồi. Hôm nay chúng ta đi gặp mặt con bé. Còn tung tích của Đại ca thì Lão Nhị tôi đây thất trách rồi chưa tìm thấy. - 1 tia buồn phiền chạy ngang qua đôi mắt ấy.
- Tìm thấy rồi sao? Vậy gặp mặt ở đâu? - Lão Dương có vẻ khá vui mừng ki nghe tin này. Có lẽ cái người mang danh Lão Đại này đối với họ khá là quan trọng. Mà dường như họ cũng không tìm được tung tích của ông.
- Tôi đã chuẩn bị tiệc rồi, đã cho Chu quản gia đi qua đón con gái của ông ấy rồi. Có lẽ những năm gần đây con bé sống khá vất vả thì phải. - Lão Hạ nói xong rồi nở 1 nụ cười buồn phiền.
------------ Nhà của Cậu ta -----------
- Mẹ... - Cậu ta nhìn 1 người phụ nữ trung niên đang nhìn cậu chằm chằm vớ ánh mắt hình viên đạn như có thể ăn tươi nuốt sống cậu ta.
- Ừm ... con trai mẹ về rồi. - Bà cố gắng nở 1 nụ cười miễn cưỡng. - Con bất ngờ không, có lẽ ta về không đúng lúc thì phải. - Bà nhăn nhó nhìn xung quanh cậu ta.... toàn rác, rác và rác, chỉ có rác. Nào là áo, gối, rượu vang, đồ ăn văt, đồ chơi điện tử...
- Mẹ... mẹ... đừng nhìn con như thế. Tiểu Tuyết con bé về rồi. Là nó bày ra đấy. - cậu ta sợ hãi chỉ biết đổ lỗi cho Tiểu Tuyết đáng thương.
- Phu nhân, bà về rồi. Chỗ này cứ giao chỗ tôi. Đây là công việc của tôi mà. - Dì An ( người giúp việc quan trọng nhất trong nhà này, cũng là người bồng bế thiếu gia, tiểu thư cái nhà này, chăm lo cho cái nhà này từ vài chục năm trước.) đến.
- Dì An, vậy thì phải nhờ dì rồi. - Bà mỉm cười, rồi kéo vali đi.
- Mình ơi! - Bà gọi Lão Hạ.
- Mình về sớm vậy. - Ông ở trong phòng sách nói vọng ra ngoài.
- Thì tôi xong việc sớm nên về sớm thôi. Tốc độ làm việc của tôi không phải là cái danh không thôi đâu. Mà... nhìn như Dì An đang chuẩn bị tiệc gì đúng không?- Bà xoa bóp vai cho ông rồi hỏi.
- Ukm... có 1 chuyện tôi muốn nói với bà. Bà có nhớ Lão Đại mà tôi kể bà nghe không? - Bà chỉ gật đầu đáp trả câu trả lời. - Hôm nay, Chu quản gia nói với tôi đã tìm được con gái của Lão Đại rồi. Hôm nay con bé sẽ đến đây. - Bà nghe đến đây liến đứng lên đi ra ngoài.
- Bà đi đâu đấy?
- Ông không nói cho tôi trước có phải là tốt hơn không? Dì An... Dì An... chuẩn bị xe cho tôi. - Bà nói, gọi lớn. - Mình tôi đi mua quà cho con bé đấy?- Có lẽ bà là 1 người khá hiếu khách.
-------------- Vài tiếng sau ----------------
- Hứa tiểu thư, mời. - Chu quản gia bước xuống. Cánh cửa đã mở rộng đợi họ bước vào. Bao nhiêu người giúp việc trong nhà đều ra mở cửa cho cô.
- Wow, Hứa tiểu thư quá đẹp rồi đi. - Mấy kẻ giúp việc nói nhỏ với nhau.
Lúc này Lão Hạ, Lão Dương, bà phu nhân cũng ra hoan nghênh cô. Có vẽ buổi gặp mặt hôm nay rất quan trọng thì phải.
- Aizzz, đợi mãi cháu cũng đến rồi. - Bà phu nhân chưa gì đã chạy đến ôm lấy cô, nắm tay, nắm chân này nọ.
- Dạ, Cô là ... Mọi người là... - Cô nàng hỏi với vẻ ngơ ngác, ngây thơ.
- Haha... đúng là cháu không nhận ra chúng ta rồi. Vi Vi cháu không nhận ra Lão Hạ ta chứ? Hạ thúc thúc đây.- Lão Hạ nhìn cô cười vui vẻ.
- Còn ta cháu có nhớ không? Lão Dương chính là ta. - Lão Dương cũng hùa vào.
- Lão Hạ... Lão Dương ... Hạ thúc thúc... Dương thúc thúc... anh Tiểu Kỳ... là mọi người đúng không? - Cô gái đưa tay lên đầu suy nghĩ và bất giác nhớ được gì đó trong trí nhớ của mình.
- Anh Tiểu Kỳ của cháu... hôm nay không đến rồi. - Lão Dương cười tiếp lời.
*( Haizzz hóa ra là người quen làm tác giả ta đây mệt hết cả óc. Không biết sống sao cho vừa lòng mấy cô mấy cậu nữa)*