“Cô bé nên nhanh nhẹn một chút, có thể cầm được thứ gì thì cầm thứ ấy.” Giang Chấp buông một câu.
Được lắm, trợ lý đã hạ cấp xuống làm chân sai vặt một cách hoàn hảo…
Thịnh Đường nghĩ bụng, coi như anh ít nhiều cũng có chút nhân tính, chí ít không đè hai cái va ly to ấy xuống người cô. Tòa nhà chung cư này chỉ có thang bộ không có thang máy, làm vậy là cô phải khiêng nó lên tầng đấy… Cô cầm một vài thứ lặt vặt sót lại trong cốp, thứ to nhất là một chiếc hộp hàng không, trông có vẻ giống như kiểu lồng đựng thú cưng.
Móc tay vào quai rồi giơ cao lên nhìn, qua song cửa của lồng, cô thấy một... bờ mông vĩ đại, đen đen xanh xanh.
“Cái quái gì đây!” Cô gào lên hỏi một câu về phía bóng lưng của Giang Chấp.
“Tia Sét Xanh.”
Tia Sét Xanh, là cái quái gì?
Lồng thú nuôi lắc lư đôi chút, thứ nằm bên trong chậm rãi quay đầu lại, cùng gương mặt sửng sốt của Thịnh Đường tạo ra một cuộc gặp gỡ định mệnh hoàn hảo.
Mẹ ơi… Rùa sao? Ông trời ơi, con này có thân hình thật là vĩ đại.
Giang Chấp lại đi nuôi một con rùa? Chuyện này quá buồn cười, một con rùa to từng này, anh đã phải nuôi bao lâu rồi?
“Mày tên là Tia Sét Xanh phải không? Chung tên với Ninja thần rùa, mày rất đẹp trai.” Thịnh Đường vẫy tay chào hỏi qua song cửa. Lần đầu tiên nhìn thấy một con rùa to từng này, quá ngầu.
Tia Sét Xanh trừng con mắt to bằng hạt đậu xanh lên, nhìn chằm chằm gương mặt bên ngoài cửa lồng, nhất thời cảm khái muôn ngàn lần: Ông bà bố mẹ ơi, cuối cùng cũng có một người không những không chê nó xấu, ngược lại còn khen nó đẹp trai nữa chứ, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp.
Nhìn người ta đi, đây mới thực sự là có mắt nhìn người, tiền đồ rộng mở.
Giang Chấp đã xách va ly lên tới tầng hai rồi, bèn ngó xuống dưới qua ô cửa sổ bên hành lang. Thịnh Đường đang hí ha hí hửng chọc Tia Sét Xanh.
Tư duy quả nhiên khác người, nếu là một cô gái khác có khi đã sớm tránh thật xa Tia Sét Xanh rồi.
***
Tầng năm và tầng sáu của khu chung cư chính là địa bàn của họ.
Phòng ốc tuy cũ kỹ nhưng vệ sinh môi trường khá tốt. Chủ yếu là vì dưới chung cư toàn là những người dân ở thành phố này, yêu quý căn nhà của mình. Người Tây Bắc thật thà, lúc trẻ tuy không mấy để ý nhưng có tuổi rồi một ngày có thể ra ngoài quét dọn vài lần. Thậm chí còn có bà cô thích lo hộ, còn chấp nhận quét dọn toàn bộ sáu tầng lầu một lượt.
Mặt bằng các tầng được sắp xếp theo kiểu truyền thống, một dãy hàng lang gồm ba hộ gia đình, hai căn ở hai đầu đều là kiểu nhà ba phòng ngủ, căn ở giữa là kiểu nhà một phòng ngủ. Tiêu Dã, Kỳ Dư và La Chiếm, ba người họ ở chung trong một căn nhà tại tầng năm. Thịnh Đường và Thẩm Dao là con gái, cần có không gian riêng tư, nên mỗi người ở riêng trong một căn một phòng ngủ. Thẩm Dao sợ ồn ào nên ở tầng sáu, cũng là tầng trên cùng.
Thịnh Đường thì sao cũng được, dù sao cũng đã quen biết Kỳ Dư và La Chiếm đã lâu, mỗi lần tới đây, rảnh rang không có việc gì lại đi gõ cửa phòng bên, nói chuyện cười đùa với hai người họ cũng vui.
Năm nay có thêm Tiêu Dã.
Căn phòng ở đầu kia hành lang vẫn để trống trước giờ. Tiêu Dã lúc trước đã vào rồi, sau khi ra cứ tặc lưỡi mãi: “Bố cục của căn phòng đó tốt thật đấy, một trong số hai phòng ngủ phụ thông với phòng khách, khiến phòng khách trông to hẳn ra. Tôi phải nói chuyện với sư phụ, để sư phụ nhường căn phòng đó cho tôi ở.”
Từ ngày Thịnh Đường biết đến khu chung cư này, căn phòng đó đã để trống rồi. Thậm chí cô còn nghe Kỳ Dư kể căn phòng ấy đã để trống lâu lắm, lâu lắm rồi. Giáo sư Hồ cũng không để người ngoài đi vào trong, chỉ thuê nó hết ngày này qua ngày khác, hết năm này nối năm sau.
Lâu đến mức nào nhỉ?
Kỳ Dư và mọi người đều không thể nói chính xác được. Ngay cả người “đệ tử cuối cùng” thuần túy như Tiêu Dã cũng không biết rõ.
Thế nên lần này sau khi Tiêu Dã vào sống, mỗi lần anh ấy có ý đồ với căn phòng đó, Thịnh Đường liền hù dọa: “Lỡ như trong đó có một ma nữ đang sống thì sao?”
“Nếu ma nữ cũng đẹp được như em thì anh đành theo thôi.” Tiêu Dã trêu chọc.
Thịnh Đường bĩu môi, thở dài: “Khó đấy, em xinh như thế này cơ mà…”