Tên Anh Là Thời Gian

Chương 26: CÔ LÀ NGỌC SAO?




“Cô là ngọc hả? Cô là trợ lý của tôi.” Nói rồi, Giang Chấp đứng lên.

Anh cao, cô chỉ đứng được tới bờ vai của anh, thế nên chỉ cần lại gần, nhìn từ góc độ của anh chắc chắn sẽ là nhìn xuống dưới, “Ngoài ra, chuyện tôi có phải đàn ông hay không, chi bằng cô lao lực một chút thử xem sao?”

Anh dồn ép buộc cô phải dán sát lưng vào tường, khiến cô cảm thấy…

Cảnh này quả thật giống trong mấy tiểu thuyết ngôn tình, chỉ còn thiếu động tác “kabedon” rồi cúi xuống áp mặt sát lại nói một câu: Cô gái, em chạy không thoát đâu…

Nhưng người đàn ông trước mắt rõ ràng không phù hợp với tiêu chuẩn của một tổng tài bá đạo, làm vụn vỡ bao nhiêu mộng mơ trong đầu cô.

Áo phông rộng, quần thụng cộng thêm đôi dép xỏ ngón. Nếu không phải vì anh đã cắt gọn mái đầu dài hơi xoăn của mình và cạo sạch bộ râu quai nón đầy mặt ấy thì chỉ trong vài phút, hình tượng của anh lại trở về với lần xuất hiện tại chợ đêm Sa Châu hôm nào.

Ấy, cằm anh hình như mới mọc râu trở lại, lún phún mấy sợi.

Hormone nam tính thật mạnh mẽ, điểm này… hì hì, cô thích nha.

“Thử anh hả?” Thịnh Đường nào có phải mẫu người chịu rập khuôn theo lối cũ. Cô cắn ngón tay, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm lồng ngực của anh. Có vải che thì sao chứ, những múi cơ rắn chắc, khỏe mạnh chẳng thể nào che đậy được.

Giang Chấp thấy ánh mắt cô có chút khác lạ, không chỉ toát lên vẻ gian xảo mà còn ánh lên những tia sáng dâm đãng, sống lưng anh cũng tê lạnh đi giây lát, quyết định giữ gìn cơ thể mình trước.

“Đi nào, chuyển đồ cho tôi, sư phụ của cô.”

Thịnh Đường bĩu môi. Còn sư phụ nữa, chẳng nhìn thấy phong thái nào của người làm thầy cả.

Đợi chút, chuyển đồ?

Ánh mắt cô xoay chuyển và dừng lại trên chiếc xe việt dã đỗ ngay bên vệ đường, cốp xe sau được mở rộng, bên trong xếp hai chiếc va ly cỡ lớn và một số đồ đạc lặt vặt khác.

Ôi mẹ ơi…

Thịnh Đường chạy bước nhỏ thật lẹ tới trước xe, nhìn cái nọ ngó cái kia, thi thoảng lại chạm tay vào sờ sờ. Một chiếc Hummer đã được độ lên, được mở rộng tầm mắt rồi.

“Của anh sao?” Giọng cô phấn khích như thể đây là chiếc xe dành tặng cho cô vậy.

Giang Chấp dựa nghiêng vào tường, hai tay cố chấp giấu vào trong tay áo ngắn cũn, ngồi nhìn cái dáng loắt choắt của Thịnh Đường chạy vòng vòng bên cạnh chiếc Hummer, giống như một con mèo đang lượn lờ trước mặt con hổ vậy, chỉ trong vài phút là có thể bị mãnh thú khổng lồ ấy đè bẹp.

“Ừm.”

Thịnh Đường quay đầu nhìn anh: “Có vẻ phù hợp với hình tượng ‘cao, phú, soái’ đấy.”

“Toàn bộ gia sản đấy.” Giang Chấp bị cô chọc cười.

Một cô nhóc nào đã lớn hơn ai mà lại hứng thú với loại xe này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trọng tâm chú ý của cô hình như hơi lệch thì phải?

Cũng may, sự chú ý của Thịnh Đường đã trở về quỹ đạo chính.

“Không phải anh…” Cô đứng trước phần cốp sau, nhìn chằm chằm chiếc va ly, nghiến răng kèn kẹt: “Định chuyển vào trong khu chung cư chứ?” Ở yên lành trong khách sạn không thoải mái hay sao.

Ánh nắng rơi xuống gương mặt Giang Chấp, khi cười lên, trông anh có phần bắng nhắng, nhưng trong đôi mắt lại có những tia sáng giống như giấu bên trong cả một dòng sông sao vậy. “Đưa binh đi chiến đấu, chủ soái phải ở trong doanh trại chứ.”

Thịnh Đường cảm thấy choáng váng trong giây lát, cũng không rõ là vì ánh nắng làm chói mắt hay vì nụ cười mang ý đồ xấu xa của anh. Tóm lại, cô cảm thấy sau khi anh chuyển vào, có thể những ngày tháng sau này sẽ rất “đặc sắc”.