Tên Anh Là Thời Gian

Chương 28: CHỖ NÀY CỦA CẬU, TÔI Ở CHÙA CHẮC RỒI




Chẳng phải đã quá rõ ràng hay sao?

Giang Chấp chẳng buồn phí lời với cô, rút chìa khóa ra.

Thế là, Thịnh Đường cứ đứng đó giương mắt nhìn Giang Chấp đường hoàng đi vào trong.

Khi Tiêu Dã giật mình nhận ra cửa phòng đối diện đang rộng mở thì Giang Chấp đã vào trong ở như một người chủ thực sự rồi. Tiêu Dã dựa vào cánh cửa, vừa đánh răng vừa ngó một Thịnh Đường đang đứng ôm hộp hàng không bên trong đựng một con rùa xấu xí to đến khó tin, khó mà bình tĩnh được.

“Dựa vào đâu mà sư phụ để cậu vào đây sống?” Anh ấy kháng nghị bằng giọng nói mơ hồ không rõ. Nếu tính thêm cả con rùa thì địa vị của anh ấy đã thẳng thừng tụt dốc.

Anh ấy vừa dứt lời liền nhìn thấy con rùa xấu xí đó há miệng… nôn đầy ra lồng.

Ôi mẹ ơi, rùa còn biết nôn?

Tiêu Dã cảm thấy mắc ói, vội vàng quay vào trong nhà súc miệng. Khi anh ấy quay trở lại, Thịnh Đường đã dọn dẹp sạch sẽ cho con rùa đó, còn đang trêu chọc cho nó vui nữa…

Không bao lâu sau, La Chiếm và Kỳ Dư cũng sang, chỉ vì một câu “Mau sang tham quan, căn phòng ở tận cùng bị người ta chiếm làm địa bàn rồi” của Tiêu Dã sau khi trở vào nhà.

Kỳ Dư vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, chụp mắt được đẩy cao lên mái đầu rối bù xù, đôi mắt lim dim dựa vào người La Chiếm. La Chiếm đẩy anh ấy ra mấy lần không có kết quả nên cũng chẳng hơi đâu quan tâm tới anh ấy nữa, mặc cho Kỳ Dư dính lấy mình như con sâu keo.

Trước đó, La Chiếm chưa từng bước vào căn nhà này. Sau khi nhìn xung quanh một lượt, anh ấy cũng chợt hiểu ra lý do tâm trạng Tiêu Dã kích động như vậy.

Căn hộ ba phòng ngủ được sửa thành hai phòng ngủ, toàn bộ không gian sinh hoạt tự nhiên rộng hơn không ít, cộng thêm hai hướng Bắc Nam thông nhau nên chỉ cần mở hé cửa sổ, có chút gió nhẹ lùa vào nhà là lập tức trở thành xoáy lốc, mát mẻ tới lạ kỳ. Tất cả đồ gia dụng trong nhà đều được làm bằng gỗ, những nơi mắt người có thể chạm tới được đều có dấu vết của thiết kế.

Bố cục thì đẹp nhưng không có nhiều hơi thở cuộc sống, không có những vật dụng cần thiết như ghế xô pha hay ti vi. Chỉ có khu vực làm việc. Một bệ làm việc cực kỳ lớn trở nên nổi bần bật. Từ kết cấu và cách bày biện của khu vực làm việc có thể thấy, trước đây nơi này cũng là nơi ở của một nhà khôi phục văn vật. Ngoài ra, còn có một ấm pha trà được đẽo gọt bằng mặc ngọc.

Khắp nơi khắc hoa, những đường vân vẫn còn rất sắc nét và sạch sẽ, hơn nữa căn phòng cũng sáng sủa, gọn gàng. Có thể nhận ra, Giáo sư Hồ vẫn luôn dọn dẹp căn phòng này định kỳ.

Nói thật, đối với các hậu bối của mình trong ngành, Giáo sư Hồ thật sự luôn quan tâm hết mực, từ nơi ăn đến chốn ở, điều gì cũng lo lắng. Không phải họ chưa từng tới nhà Giáo sư Hồ, cũng không phải chưa từng đi vào khu vực phòng làm việc của ông. Là một không gian rất nhỏ hẹp. Đối với việc này, Giáo sư Hồ luôn nói: Về nhà là lăn ra ngủ, cần chỗ rộng làm gì chứ. Làm việc mà, để phòng lớn cho mấy cô cậu thanh niên. Họ có suy nghĩ, có sự hăng hái, không gian lớn cũng tiện triển khai.

“Được đấy.” La Chiếm cảm thán.

“Phải là rất được mới đúng. Giang Chấp, đừng bảo là tôi chưa có lời trước với cậu, chỗ này của cậu tôi ở chùa chắc rồi.” Sau một vòng tham quan, Tiêu Dã nhắm ngay vào căn phòng ngủ dành cho khách.

Cả căn nhà chỉ có phòng này còn khóa kín. Anh ấy đứng trước cửa phòng, ra sức vặn nắm cửa: “Tôi không cần biết, tôi sẽ lấy phòng này.”

“Cậu mở được ra mới tính.” Phòng khách không có chỗ ngồi, Giang Chấp thẳng thừng ngồi khoanh chân chữ ngũ trên bệ làm việc.