Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 84




Chương 84

Chín giờ, đồ ăn lục tục được mang lên. Gà Tân Cương, sườn cừu nướng, bánh nhân thịt, cơm tay cầm… món ăn vô cùng phong phú. Xương Đông không có tâm trạng ăn uống, Đường Mập không dám ăn, Diệp Lưu Tây dường như chỉ ngồi nhìn đã no rồi.

Không khí thế này, có lẽ một bàn ngập thức ăn chỉ để làm nền.

Qua chín giờ, Liễu Thất tới, dẫn theo hai người nữa.

Một cô gái trẻ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mặc váy ngắn đi tất lưới, khoác áo da đinh tán, trang điểm đậm, tóc nhuộm highligt vài lọn màu tím; bọng mắt có quầng thâm - có lẽ là một cú đêm. Cô gái đi sau Liễu Thất, nhưng lại ngồi xuống bàn trước, miệng ngáp dài, gắp một miếng gỏi khai vị cho vào miệng.

Liễu Thất nhíu mày, không vừa ý nói: “Không quy củ”.

Người còn lại là một thanh niên để đầu đinh, độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, da ngăm đen, đeo khuyên tai, chỗ cổ tay lộ ra hình xăm một cành mai tinh tế gầy guộc – điều này khiến khí chất của hắn không giống như phường du côn lưu manh mà lại nhiều thêm vài phần bí hiểm.

So với cô gái trẻ kia, thanh niên này quy củ hơn nhiều, kéo ghế giúp Liễu Thất ngồi xuống, sau đó khoanh tay đứng một bên, nhìn không chớp mắt.

Liễu Thất cười với đám Xương Đông: “Giới thiệu qua một chút, đây là con gái nuôi của tôi, tên Đinh Liễu… Đinh Liễu, dập thuốc đi”.

Đinh Liễu nãy giờ vẫn ngồi yên, nghe thấy Liễu Thất nói bèn thuận tay dụi tàn thuốc vào khăn trải bàn, sau đó ngẩng mặt lên, ánh mắt vô hồn không tiêu điểm, cũng chẳng nhìn vào ai, hờ hững nói: “Hân hạnh, tôi trông quán hát karaoke cho bố tôi”.

Liễu Thất lại chỉ vào thanh niên đứng phía sau mình: “Cậu chàng này tên Cao Thâm, làm việc cho tôi. Còn ba người thì không cần giới thiệu nữa, trên đường đi tôi nói rõ rồi”.

“Tôi cũng nghĩ mọi người chưa quen biết nên tin tưởng chẳng được mấy phần. Ngộ nhỡ tôi chi tiền, mấy người ra ngoài rong chơi rồi lúc quay về lại ba hoa không tìm ra cái gì, vậy thì trong lòng tôi không yên được. Nên là tôi cũng cử ra hai người, yên tâm đi, người của tôi cũng không vô dụng gây cản trở mọi người đâu. Đinh Liễu còn ít tuổi nhưng đã giúp tôi quản lý ba năm nay, không ai dám gây chuyện đâu”.

Xương Đông ngắt lời gã, nói: “Hôi Bát kết cục thế nào Thất gia cũng biết. Ông cử người đi theo cũng dễ hiểu, nhưng lại đưa cả con gái nuôi đi thì dường như đặt cược hơi quá lớn đấy”.

Liễu Thất cười cười: “Tôi già rồi, hai năm nay bắt đầu giao các việc quan trọng cho người dưới làm. Đại sự muốn giao cho Đinh Liễu nhưng nhiều người không phục, nói con bé ít tuổi, chưa đủ kinh nghiệm. Ngọc muốn sáng phải mài, vừa hay chuyện lần này hung hiểm coi như là dịp cho con bé tôi luyện, quay về an toàn thì có bản lãnh, còn nhỡ có xảy ra chuyện lúc ở ngoài thì đành nhận mệnh vậy thôi. Dù sao cũng không phải thân sinh”.

Xương Đông liếc qua Đinh Liễu.

Gương mặt cô hờ hững không rõ thái độ. Cơ mà với lớp phấn son dày thế kia, cô có tỏ thái độ gì thì cũng bị che đi hết cả.

Xương Đông vẫn có chút lo lắng: “Hai người đi theo cũng được nhưng phải chú ý nhận rõ ai là người đứng đầu, có thể tôi sẽ cần hai người hỗ trợ nhưng không cần ông nọ bà kia chỉ tay năm ngón đâu”.

Liễu Thất mỉm cười: “Đương nhiên rồi, các cậu cứ thoải mái làm việc. Còn cậu bạn này, tôi sẽ thay hai người chăm sóc”.

Ánh mắt gã dừng trên người Đường Mập.

Đường Mập run run, nãy giờ không ai đả động tới hắn nên hắn cứ tưởng êm xuôi cả rồi chứ.

Hắn liếc quanh, thấy Xương Đông mím miệng dường như muốn nói gì, thế nhưng Diệp Lưu Tây bất chợt lên tiếng trước: “Xương Đông!”.

Cô nói: “Gắp sườn cừu cho tôi, tôi với không tới. Gắp miếng to ấy”.

Xương Đông hơi cúi người cầm đũa gắp giúp cô một miếng sườn lớn, lớp thịt dày đẫm nước sốt óng ả.

Diệp Lưu Tây nhận lấy, tay dao tay dĩa liền hoạt động.

Cả bàn chỉ có cô là người duy nhất động vào món ăn. Cũng chẳng thèm quan tâm người khác thế nào, thấy dao dĩa khó dùng, cô chuyển sang dùng tay.

Đường Mập nhìn ra được Diệp Lưu Tây không muốn Xương Đông nói đỡ cho hắn.

“Chị Tây…”.

Diệp Lưu Tây cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Gọi cái gì? Cậu muốn gì thì tự mình nói, không dám tự lên tiếng thì sao lại trông đợi người khác lo? Ăn còn chưa ăn đâu, rỗi hơi”.

Nói đến đây cô khẽ lườm qua Xương Đông.

Xương Đông cười nhẹ, ra dấu bảo khóe miệng cô dính nước sốt. Cô đưa ngón tay lau đi, thấy là hạt tiêu liền ghé miệng liếm sạch.

Mọi người ngồi ở đây đều hiểu cô, ý ở trong lời.

Đường Mập cũng hiểu được, hắn do dự một chút rồi ngẩng đầu nói với Liễu Thất: “Tôi không muốn ở lại đây”.

Liễu Thất bất động: “Nói to lên, tôi nghe không rõ”.

Đường Mập da đầu run lên, tim muốn vọt khỏi cổ họng, lại nhìn sang thấy Diệp Lưu Tây đang chậm rãi dùng khăn lau tay, chẳng hiểu dũng khí từ đâu tới, hắn chụp mạnh hai tay xuống bàn, quát: “Không cần ông chăm sóc hay chiếu cố gì hết, tôi không muốn ở lại đây”.

Ánh mắt Liễu Thất lạnh lùng.

Sắc mặt Cao Thâm trầm xuống, bàn tay nắm chặt thành quyền, cơ bắp trên tay hằn lên.

Đinh Liễu liếc nhìn Đường Mập.

Còn Xương Đông lại nhìn Diệp Lưu Tây.

Diệp Lưu Tây buông khăn, chậm rãi nói: “Thất gia, Đường Mập đúng là không nên ở lại đây”.

“Ông thích lục soát kiểm đồ người khác thì chắc cũng soát qua Đường Mập rồi. Đường Mập người Tây An, thuộc thế gia đồ cổ, đồ vật này nọ cầm tới cậu ta đều có thể nhìn ra được triều đại, giá trị bao nhiêu. Tôi còn nhớ….”.

Cô nhìn qua Đường Mập: “Tôi còn nhớ cậu ta là ủy viên cao cấp của ban quản lý và đánh giá văn vật Tây An”.

Đường Mập ngập ngừng: “Em… cũng mới tham gia năm trước”.

Lúc nói mấy chữ này hắn còn chẳng dám ngẩng đầu lên, cái ủy ban này hắn cũng lần đầu tiên nghe thấy.

Diệp Lưu Tây nhìn Liễu Thất: “Thất Gia không phải muốn tìm đồ tốt sao? Chuyến đi này nếu không có người chỉ điểm biết hàng thì khác gì một đội người mù. Đến lúc đấy bọn tôi đây cứ đồ xịn ném đi, lại tha về một mớ rác không đáng tiền thì ông đừng có trách nhé”.