Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 83




Chương 83

“Xác Hôi Bát chắc chắn phải nhặt, dân giang hồ phải có đạo nghĩa. Mà có hàng ngon thì tôi cũng phải có một phần”.

Xương Đông bất động thanh sắc: “Tôi cũng không cản Thất Gia, ông cứ thẳng đại lộ Hala mà đi, vết xe đi vào Đồi Bạch Long của tôi chắc chắn vẫn còn, nếu ông vẫn chưa rõ lộ tuyến thì tôi có thể vẽ cho ông một bức”.

Liễu Thất khoát tay: “Tôi sống bằng này tuổi, tuy còn minh mẫn nhưng thân thể không chịu được bôn ba đường xá, chưa kể…”.

Gã như vô tình hữu ý nói: “Chưa kể tôi thấy không phải kẻ vớ vẩn nào cũng tìm được Quan tài Rối bóng đâu”.

Xương Đông nói thẳng: “Nếu vậy thì phải khiến Thất Gia thất vọng rồi. Nói thật ra thì chúng tôi cũng chỉ ngẫu nhiên gặp được. Thứ đó và thi thể Hôi Bát cùng nhau biến mất, chúng tôi cũng thấy hết sức kỳ quái”.

Liễu Thất hắng giọng, đưa tay vào trong áo bông lấy ra một cuốn sổ.

Ánh mắt Xương Đông chợt căng thẳng, thoáng trầm xuống.

Đây chính là cuốn sổ trong phòng anh.

Nén suy nghĩ trong lòng, anh bình tĩnh nói: “Thất Gia, chuyện này không được phù hợp”.

Liễu Thất ra vẻ xin lỗi: “Xin lỗi cậu, bệnh nghề nghiệp, tôi có thói quen xem xét nơi người khác trú lại. Cũng coi như cho hai người một bài học, làm việc phải cẩn thận, đừng tạo sơ hở cho người khác lợi dụng”.

Diệp Lưu Tây cũng lạnh lùng hỏi: “Chắc là cũng lục cả phòng tôi rồi hả?’

Liễu Thất lại cho tay vào áo: “Diệp tiểu thư cũng không đơn giản đâu”.

Thứ gã lấy ra lần này chính là chiếc Cốc Mã não đầu thú.

Đường Mập giật mình, trong đầu run lên; thấy ánh mắt Diệp Lưu Tây biến lạnh, hắn hốt hoảng nuốt nước bọt, cứ sợ cô sẽ bộc phát xông ra túm lấy cổ Liễu Thất.

Liễu Thất đặt Cốc Mã não đầu thú lên bàn: “Đã làm giả đồ cổ thì đừng có làm giả thứ đồ nổi tiếng quá. Còn cuốn sổ kia tôi xem qua chỗ hiểu chỗ không, nhưng cũng nhìn ra được hai người có chút bản lãnh. Hợp tác cùng người bản lãnh thì cần thành ý; vậy nên tôi có biện pháp, hai người nghe xem có được không”.

“Tôi sẽ chi tiền, các người thì xuất lực. Tôi cũng không đòi hỏi nhiều, thứ nhất muốn nhặt xác Hôi Bát, thứ hai, tìm được đồ tốt gì thì tôi lấy một phần”.

Xương Đông coi như hiểu rõ.

Liễu Thất lão già này, rõ là không muốn chịu mạo hiểm nhưng thấy mùi tài lộc thì không đứng yên được, nên tính đem ít tiền đầu tư, kiếm chút lời lãi.

Anh còn chưa kịp trả lời, lại chợt nghe Diệp Lưu Tây đáp ngắn gọn: “Được”.

Cô bước tới, cầm lấy Cốc Mã não đầu thú trên bàn, ghé miệng thổi vài hơi, rồi lại dùng vạt áo lau vài lần, sau đó nhìn Liễu Thất mỉm cười: “Tôi thích nhất là dùng tiền người khác làm chuyện của mình”.

Liễu Thất quen lối làm việc cổ lỗ, muốn giữ ba người ăn bữa cơm chiều. Nói sự đã thành, không cần câu nệ, tốt nhất là dùng bữa cơm thắt chặt tình cảm.

Cơm đặt tại tiệm ăn ngay gần đó, gọi là Thiên Sơn Khách, cũng là sản nghiệp của Liễu Thất.

Còn sớm mới vào bữa, Liễu Thất cần xử lý vài chuyện nên để mấy người Xương Đông đi trước; gã đã phân phó người phục vụ có thể dẫn ba người vào. Bên trong bài trí có chút cũ kỹ nhưng vẫn tráng lệ, có kê một chiếc bàn tròn rất lớn.

Người phục vụ sợ ba người ngồi chờ nhàm chán nên trước tiên mang trà lên, sau đó để lại hai bộ bài.

Xương Đông không thích chơi bài, anh cẩn thận nhìn xuống cuốn sổ đang cầm trên tay. Cuốn sổ này đúng là đã không được giữ gìn cẩn thận, từ vị trí những gò đất chứa Quan tài, thậm chí cả vị trí thi thể Hôi Bát trên Tư Mã đạo anh đều đánh dấu ra.

Cũng may đại bộ phận thông tin giả thiết anh đều viết tắt, ví dụ “máu, đầu gió, Ngọc Môn Quan”, bảo sao Liễu Thất đọc chỗ hiểu chỗ không. Người không rõ ngọn ngành rất khó hiểu được.

Nhìn qua một lượt, anh xé vài tờ, dùng diêm trên bàn đốt ra tro, ném vào trong gạt tàn.

Diệp Lưu Tây nhìn tờ giấy bị lửa nuốt dần, nháy mắt biến thành tro bụi, nói: “Vẽ và ghi chú rõ là đẹp mà đem đốt thì phí quá”.

Xương Đông thản nhiên nói: “Người ta dạy cho bài học thì phải tiếp thu chứ”.

Nào có mấy ai ngay từ đầu đã tinh thông mọi sự, hầu hết đều là tự nếm trải mà rút ra bài học, từ đó càng ít phạm sai lầm, địa vị mới tăng lên.

Đốt xong, trong phòng thoang thoảng mùi khói, Xương Đông hỏi Diệp Lưu Tây: “Lấy tiền của Liễu Thất thật à?”.

Diệp Lưu Tây cảm thấy anh hỏi thật dư thừa: “Không lấy thì uổng quá”.

“Vài món tiền cầm vào phỏng tay, cô đừng nên chỉ nghĩ cái lợi trước mắt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện”.

“Ngộ ngỡ cái gì. Đây là Liễu Thất đầu tư, không thu hoạch được gì thì là do lão chọn sai, không có mắt nhìn, liên quan gì tôi?”.

Cô lúc nào cũng có hàng đống ngụy biện, chuyện mà cứ đơn giản vậy thì đã tốt rồi.

Xương Đông trầm ngâm: “Con người Liễu Thất làm việc chu toàn, gã sẽ không đơn giản như vậy nhả tiền ra đâu”.

Đợi lúc ăn cơm mà xem, chắc chắn sẽ đưa ra những điều kiện hà khắc.

Diệp Lưu Tây thản nhiên đáp: “Lửa cháy đến đâu tính đến đấy, nói sau”.

Xương Đông nhìn cô: “Cô thật vô lo quá”.

Diệp Lưu Tây sửa lời anh: “Không phải vô lo, đây là tự tin, mặc kệ tình huống nào phát sinh thì tôi đều giải quyết được hết. Dù sao…”.

Cô hai tay nâng má, liếc qua anh: “Dù sao đại sự như ‘hô phong hoán vũ’ tôi cũng có thể làm được một nửa cơ mà”.

Xương Đông cạn lời, đành uống một ngụm trà.

Đường Mập ngồi bên nghe chẳng hiểu gì, tò mò hỏi: “Chị Tây, hô phong hoán vũ chị có thể làm một nửa nghĩa là sao?”

Diệp Lưu Tây gợi ý cho hắn: “Cứ theo mặt chữ mà nghĩ cho kỹ”.

Đường Mập ngơ ngác: “Hô phong hoán vũ… làm một nửa… Chị Tây, ý chị là… hô hoán á?”.

Xương Đông xém nữa phun trà ra ngoài.