Chương 85
Liễu Thất trầm mặc một hồi, sau đó bật cười ha ha.
Gã nâng chén rượu cười: “Nào nào, uống rượu đi, con người không uống rượu ăn thịt không kết anh em bạn bè được, chuyện coi như đã thỏa thuận xong rồi…”.
Xương Đông ngắt lời gã: “Thất Gia, còn chuyện này nữa. Cái người tên Thần Côn kia bây giờ ông còn giữ liên hệ không?”.
Liễu Thất nói: “Sao có thể, cái gã đó đầu óc không bình thường, có thể ra khỏi Lop Nur chẳng qua may mắn có tôi đi cùng, chứ để hắn một thân một mình đi lại những nơi nguy hiểm như vậy có khi đã chết quéo từ lâu rồi”.
“Vậy lúc hai người tách ra có để lại cách thức liên lạc không?”.
Dù sao cũng có giao tình đồng hành cả một đoạn đường dài.
“Thì cũng có. Lúc tới Hami, tên kia nói để kỷ niệm quãng đường đồng hành này nên đã kéo tôi đi chụp hình. Hắn không có dùng điện thoại di động nên đã ghi lại số QQ ở mặt sau của ảnh. Tôi không có thêm bạn, nhưng vẫn giữ tấm ảnh ấy”.
“Vậy mong ông hỗ trợ giúp chúng tôi thử liên hệ. Người này biết nhiều chuyện lạ, chưa chắc lúc trước đã kể toàn bộ. Có khi vẫn hỏi thêm được chút chuyện về đoàn Đà đội ma và Quan tài Rối bóng kia”.
…
Rượu vào, Xương Đông đi vệ sinh.
Lúc đi ra thấy Diệp Lưu Tây đang đứng rửa tay.
Anh bước tới sử dụng một bồn rửa tay khác, lại cúi đầu hỏi cô: “Nhìn ra được gì rồi?”.
Diệp Lưu Tây rút giấy lau tay, soi gương sửa lại mái tóc: “Anh thì sao?”.
Tiệm ăn lâu năm, trừ bỏ khu phòng VIP thì những nơi khác ánh đèn đều mờ mịt mơ hồ. Dưới ánh đèn như vậy, Diệp Lưu Tây càng ngắm mình trong gương càng thấy vừa lòng.
“Liễu Thất nói vậy chứ vẫn để ý chiếu cố Đinh Liễu, cậu thanh niên Cao Thâm kia đi theo chắc là chuyên bảo vệ cô bé này thôi”.
Diệp Lưu Tây ừ một tiếng: “Cao Thâm và Đinh Liễu quan hệ không bình thường đâu”.
Xương Đông ngẩng đầu, ánh mắt hai người trong gương chạm nhau: “Sao cô biết?”.
“Cao Thâm đi vào phòng, cơ bản là đứng yên không chớp mắt, không nhìn quanh. Chỉ có vài lần ngoại lệ đều là nhìn lén cô bé kia. Cơ mà Đinh Liễu dường như không thèm để ý, nhìn Đường Mập còn nhiều hơn nhìn cậu ta”.
“Nhìn lén thì sao?”.
“Nhìn lén là do quản không nổi tâm tư, không quản được ánh mắt bản thân”.
…
Hai người cùng trở lại, lúc qua cửa một phòng riêng khác Xương Đông bỗng dừng lại, đặt ngón trỏ lên môi ý bảo Diệp Lưu Tây đừng lên tiếng.
Cửa phòng khép hờ, bên trong tối om, không thấy người nhưng thoảng mùi khói thuốc.
Dừng một lát bên trong có người nói chuyện, là giọng Đinh Liễu.
“Anh thấy hai người này khó trị không?”.
Một giọng nam trả lời: “Thất Gia nói rồi, họ đều là người lợi hại cả, em ít nhiều cũng nên khách khí, đừng làm xằng bậy”.
Xương Đông theo trực giác tin rằng người đang nói là Cao Thâm.
Đinh Liễu cười khẩy: “Tôi quá rõ tính cha nuôi, ngoài miệng nói thì dễ nghe nhưng tôi chả tin ông ấy để cho người ta ăn ké bát cơm của mình. Xương Đông với cô kia là một cặp à?”.
Cao Thâm trầm mặc một chút, sau đó đáp lại: “Có lẽ vậy”.
“Vậy thì tốt, muốn chia rẽ một cặp đôi là việc quá dễ dàng”.
Hai bên quyết định ba ngày sau sẽ lên đường.
Liễu Thất nhiều nhân thủ, quốc lộ Hala cũng dễ đi; Xương Đông vẽ một tấm bản đồ cho bọn họ, ở phụ cận Đồi Bạch Long đánh dấu một điểm làm nơi tiếp viện, ghi chú cả đồ tiếp tế: nước, xăng, thức ăn,… mỗi tuần một lần.
Như vậy có thể bỏ bớt vật tư trên xe việt dã.
Xương Đông lắp thêm két nước trên xe, lại trang bị bình nước nóng cùng với vòi sen. Như vậy chỉ cần duy trì đủ nước thì về cơ bản có thể tắm rửa.
Xe Đường Mập không quá thực dụng, cũng may Hami cách Liễu Viên không xa, gã đành nhờ Liễu Thất đổi cho một chiếc xe khác. Là một chiếc GMC, ngoại trừ tay lái, trong xe gần như đều đã tháo ra, lắp thêm đệm lót.
Sửa sang nâng cấp xe ngay tại tiệm sửa xe đối diện khách sạn, Xương Đông và Đường Mập ở lỳ trong đó. Diệp Lưu Tây hệt như lãnh đạo, mỗi ngày đều tạt qua xem tiến triển. Xương Đông đoán là cô nhàn rỗi phát chán - sau khi cầm tiền của Liễu Thất thì không làm công nữa, mất luôn một nửa ý nghĩ nhân sinh.
Giữa trưa ngày thứ ba cuối cùng cũng chỉnh trang xe xong. Xương Đông đưa cô tới xem xét.
Anh kéo rèm xe lại, ý bảo Diệp Lưu Tây nằm xuống: “Thoải mái không?”.
Diệp Lưu Tây nằm xuống thử, bên tay phải là vách xe, bên tay trái là tấm màn, cô hỏi: “Ai ngủ bên trái tôi?”.
“Tôi”. ( “Tôi” chứ không phải ai khác :v)
Cô đề nghị: “Hay là dựng cái lưới sắt ở giữa đi”.
Xương Đông đưa tay kéo cô ngồi dậy: “Cô muốn làm lồng sắt à?”.
Diệp Lưu Tây mượn lực kéo của Xương Đông đứng dậy.
Sau đó tới kiểm tra vòi tắm sen.
Vòi sen để trong xe, phía trên có móc treo, có thể treo cố định. Mở cần gạt là nước chảy ào ào.
“Bao lâu có thể tắm một lần?”.
“Một tuần, mỗi lần không quá 10 phút”.
Diệp Lưu Tây ngẫm nghĩ cảm thấy như vậy đã đủ thỏa mãn; ở nơi như thế còn có thể dùng nước tắm rửa quả thật quá xa xỉ.
…
Giữa trưa, mỗi người tự ăn ở nhà ăn của khách sạn. Đường Mập bảo hai người đi trước, nói muốn tắm rửa rồi ăn sau. Cả buổi sáng hắn chui dưới gầm xe, người ngợm bẩn không thể tả.
Xương Đông và Diệp Lưu Tây ngồi xuống một bàn bốn người. Nhà ăn không nhiều thực khách, ngẫu nhiên vang lên tiếng dao nĩa chạm vào nhau, không hề phiền toái mà lại khá dễ nghe.
Diệp Lưu Tây ăn xong cầm dao dĩa thở dài.
Xương Đông nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”.
“Nuốt không nổi”.
Xương Đông ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bát đĩa trước mặt cô.