Chương 82
Thần Côn nuối tiếc: “Khi đó thủ đô là Trường An, hành lang biên giới như Hà Tây không được chú trọng. Lại nói, đội lạc đà này ăn nói bất nhất, mỗi lần nói một kiểu. Lúc thì bảo đến từ Đại Uyển, lúc thì từ Ô Tôn, rồi từ Ba Tư… đủ cả. Nhưng thời đó tin tức không thông suốt, dù có bịa là đến từ NewYork thì cũng chẳng ai biết đấy là đâu. Tất nhiên điểm này chưa tính là kỳ quái, cũng có thể do người ta không muốn tiết lộ tin tức”.
“Kỳ quái là ở chỗ các thương đội tự lan truyền với nhau rằng đội lạc đà ma này chỉ hoạt động ở phạm vi Ngọc Môn Quan và Đồi Bạch Long chứ chưa từng thấy họ xuất hiện xa hơn ở phía tây. Vì thế mới có lời đồn rằng nơi này có Quỷ Môn Quan, đội lạc đà này chính là từ quỷ môn đi ra ngoài”.
Hiểu rồi. Khi đó Ngọc Môn Quan là cửa ải phía bắc trên tuyến đường tơ lụa, Đồi Bạch Long chẳng qua là một đoạn đường hung hiểm không thích hợp nghỉ chân. Đà đội này cứ tiến vào đây lại biến mất, vậy thì đúng là khiến người ta hoang mang.
Liễu Thất hồ nghi hỏi: “Là ma thật à?”.
Thần Côn thần bí đáp: “Còn phức tạp hơn ma quỷ, nghe nói có người hiểu biết cố ý quan sát thì thấy Đà đội này người nào cũng có bóng. Có lần thời tiết không tốt, giữa ban ngày xảy ra bão cát. Bình thường gặp tình huống này thì đám lạc đà sẽ rúc đầu xuống cát, người trốn phía sau. Có thương đội người Hồ, tưởng là đi được nên cứ tiến lên, giữa đường gặp được đoàn lạc đà chín người này, thế mà phát hiện chỉ có lạc đà đang nằm sấp chứ không hề có người”.
Liễu Thất chặc lưỡi: “Thế là đám thương nhân người Hồ lấy hết lạc đà luôn chứ?”.
Thần Côn gật đầu: “Đám thương nhân Hồ đó quả thật nảy ra ý xấu, dắt lạc đà đi. Thế nhưng lại vô tình phát hiện bên dưới lạc đà có chéo áo lộ ra. Thương nhân người Hồ tưởng có người trốn dưới bụng lạc đà mới thò tay vào sờ… Biết nói thế nào nhỉ, trong lớp quần áo bùng nhùng không phải người mà là con rối bằng da trâu. Nếu chỉ là con rối thì cũng không sao, nhưng lại nghe kể con Rối bóng kia bị gió thổi, tròng mắt trong hốc mắt lại bỗng nhiên quay tròn, ánh mắt quỷ dị đảo qua, hoàn toàn không giống ánh mắt con người”.
“Thương đội người Hồ sợ vỡ mật, bỏ chạy tứ phía. Giữa lúc bão cát lớn, có người bị gió cát thổi quay cuồng, chạy vòng tại chỗ. Hắn ta nhìn thấy những con lạc đà kia đã đứng dậy, trên lưng đều có người cưỡi, mà trang phục những người này giống y hệt trang phục trên người những con Rối bóng kia”.
“Người này cũng chẳng hiểu ăn được gan hùm mật gấu gì mà còn tiếp tục đi theo. Bão cát càng lúc càng lớn, gió cát thổi mạnh đến mức không mở được mắt, hắn cắn răng đi theo, ai ngờ bị cảnh tượng sau đó dọa sợ vãi linh hồn”.
“Bởi Đà đội chín người kia giữa ban ngày ban mặt cứ thế biến mất trước mắt hắn”.
Câu nói cuối cùng này dọa Liễu Thất nổi da gà.
Hắn hỏi Thần Côn: “Sau đó thì sao? Có ai giải thích gì không?”.
“Có người nói,, nơi đó ẩn giấu một Quan khẩu người thường không thấy được, bên trong chứa đầy hoàng kim ngọc thạch, có lẽ là một Thành cổ không sản xuất được nhu yếu phẩm. Dù sao thì Đà đội này đi ra là để mua hàng hóa, đúng không? Cũng có người nói Thành cổ này là do Hán Vũ Đế dựng lên, chẳng phải ông ta từng gặp qua Tây Vương Mẫu sao? Do có lời tiên đoán Đại Hán diệt vong cho nên đã âm thầm đem lượng lớn vàng bạc tài nguyên đáng giá ra ngoài, nhằm lưu lại cho con cháu sau này tìm cách tái khởi…”.
Thần Côn nheo nheo mắt: “Sao hả, nghe cũng hay đúng không? Những truyền thuyết dân gian của Trung Hoa cổ đại chính là một kho tàng văn học khổng lồ. Sau này tôi mà viết sách nhất định sẽ viết nguyên một cuốn về đề tài này”.
Liễu Thất không hé răng.
Hắn cũng cảm thấy đây quả thực là một kho tàng. Có điều từ “kho tàng” này không cùng nghĩa với “kho tàng văn học” mà Thần Côn nói.
…
Xương Đông nghe xong từ chối cho ý kiến: “Những truyền thuyết dân gian từ xa xưa như vậy nghe cho vui là được rồi, chẳng lẽ Thất Gia còn tin là thật?”.
Trà dần nguội, Liễu Thất vẫy tay ra dấu với thủ hạ, ý bảo đổi một chén khác.
“Ban đầu tôi cũng không tin. Bao năm như vậy, đã sớm quên rồi. Mãi đến lúc Hôi Bát gặp chuyện tôi mới nghĩ đến. Thằng Sún nói với tôi cái Quan tài kia sau khi mở ra cậu có đếm qua số Rối bóng bên trong, số lượng cũng là chín, đúng không?”.
Chuyện này thì không còn cách nào chối được, Xương Đông đành chịu.
Liễu Thất nói: “Cậu xem, đều có tiền căn hậu quả cả, tôi đã dính líu tới chuyện này hơn mười năm chứ có ít gì. Nếu chỉ coi nó như chuyện ma quỷ truyền miệng, vậy thì tôi cũng khờ quá rồi”.
Xương Đông nói: “Nói vậy là ông tốn công gọi điện thoại cho chúng tôi đến đây xem ra không phải chỉ để kể chuyện xưa. Vậy thế này nhé Thất Gia, ông muốn thế nào cứ trực tiếp nói rõ, tôi sẽ cân nhắc thật kỹ. Nếu có thể hợp tác thì hợp tác. Nếu không thể thì theo quy củ tìm người hòa giải, không thì liều mạng một phen. Ông nghĩ sao?”.
Đường Mập ở bên cạnh nghe chữ hiểu chữ không, nhưng hắn cũng biết đây là thời khắc mấu chốt, trái tim trong ngực đập bình bịch. Nhìn sang Diệp Lưu Tây thấy cô đang chăm chú nghe, hoàn toàn không có ý sẽ giúp hắn băng bó. Xem ra không trông đợi được, Đường Mập tự mở hòm thuốc, lấy thuốc sát trùng ra dùng.
Liễu Thất cười ha ha, giọng gã vốn khó nghe, giờ cười lên nghe như tiếng lừa hí, Diệp Lưu Tây không nhịn được nhíu mày.