Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 81




Chương 81

Lúc mới gặp người này, Liễu Thất thật ra cũng chẳng có hảo cảm hay ý định tốt đẹp gì. Thời đó như vậy là bình thường, giữa nơi không người pháp luật không cản, ngẫu nhiên gặp người thì đa phần đều là phường xảo trá, ta cướp đoạt ngươi, ngươi tính kế ta, cá lớn nuốt cá bé. Xong chuyện là mất hút, giang hồ không gặp lại nhau. Vậy nên rất ít khi xưng anh em huynh đệ.

Người nọ tóc xoăn, đeo kính mắt, trong bao tải ngoại trừ bút vở thì chỉ còn hộp dưa muối và ít bánh nướng. Cách nói chuyện nho nhã, bộ dạng lại nghèo kiết hủ lậu. Gã tự giới thiệu mình là Thần Côn, chí hướng đời này là đi khắp đại giang nam bắc, tìm tới những kỳ nhân dị sự, muốn trở thành người thông hiểu nhất về linh thế. Gã nói vừa qua Thanh Hải, muốn tìm thôn nào đó, ai dè cái chỗ đó ở tận giáp ranh Tân Cương, gã hồ hồ đồ đồ đi vòng qua dãy Altyn-Tagh (A Nhĩ Kim Sơn) thế là đến sa mạc Kumtag.

Cho rằng kẻ này đầu óc không bình thường, thành ra Liễu Thất cảm thấy thương hại, tự nghĩ thôi thì bỏ qua cho tên này. Thần Côn hồn nhiên không biết bản thân vừa tránh được một kiếp nạn, còn vui sướng hài lòng đi theo hắn, nói: “Người anh em, chúng ta kết bạn nhé”.

Thế là hai người kết bạn. Một kẻ xảo trá không ưa tịch mịch như Liễu Thất có thêm người luôn miệng nói ở bên cũng không tệ.

Vì thế hai người vào sa mạc Kumtag, đi theo hướng Bắc, tiến vào Lop Nur. Cuối cùng tách ra ở bồn địa Hami.

Khi đó ở Lop Nur ngẫu nhiên vẫn gặp được vài thôn xóm của dân bản xứ - không phải loại làm màu hút khách du lịch mà là thôn xóm thật sự có người ở, phân tán ở những nơi có giếng nước nhiễm mặn hoặc ở phụ cận nguồn nước.

Người cũng không nhiều, có cái thôn thậm chí chỉ có hai nhà ở; do nuối tiếc tình bạn lâu năm nên không muốn chuyển đi. Người già thì đa số sống bằng săn thú, người trẻ tuổi chịu không nổi hoàn cảnh khắc nghiệt đều đã bỏ ra ngoài.

Liễu Thất không quen giao tiếp, bất kể ở đâu cũng chỉ chăm chăm tìm bắt rắn. Thần Côn lại khác, lúc nào cũng lăm lăm sách bút trên tay, vẻ mặt hớn hở tìm lớp người già hỏi thăm chuyện ma quỷ xa xưa truyền lại.

Gã không quá rành tiếng địa phương, người cao tuổi phát âm lại càng khó nghe, Liễu Thất quả thật không hiểu nổi Thần Côn làm cách nào mà mỗi lần đều ghi lại được chi chít trên vở.

Hỏi hắn thích cái gì, Thần Côn chỉ đáp: Chuyện ma quỷ xa xưa.

Đời người, có tiền thì ở nhà lầu ăn rượu thịt chơi đùa nữ sắc, không tiền thì nằm ngủ trên cát nghe kể chuyện xưa. Đêm dài dằng dặc, coi như là tiêu khiển.

Vậy nên mỗi đêm trước khi đi ngủ Liễu Thất đều bảo Thần Côn kể một đoạn. Mà Thần Côn mồm miệng cũng giỏi, vừa mở miệng nói “Chỉ bảo thêm nhé”, lại vừa vui mừng thao thao bất tuyệt.

Tối hôm đó, Liễu Thất nhớ rất rõ đêm ấy hắn đang dùng băng dính quấn lại chiếc gậy bắt rắn bị gãy thì Thần Côn hề hề đi lại, nói Liễu Liễu Nhi, tôi kể chuyện xưa cho anh nghe nhé.

Trần đời có một số người rất giỏi được đằng chân lân đằng đầu, ví như Thần Côn, lúc đầu hắn còn khách khí gọi Liễu Thất là “Người anh em”, bây giờ đã trở mặt gọi “Liễu Liễu Nhi” – nghe có khác gì gọi mấy em gái tiếp rượu đâu. Liễu Thất suýt phát cáu nhưng nghĩ lại thôi, so đo cùng kẻ đầu óc không bình thường làm gì, cứ nghe gã kể chuyện cho xong.



Thần Côn nói: “Anh có biết Hán Vũ Đế không?”.

Liễu Thất trả lời: “Sao lại không, tôi đây là người Trương Dịch đấy”.

Cái tên Trương Dịch là do năm đó Hán Vũ Đế tiến bắc đánh Hung Nô, đả thông Tây Vực, lập Hà Tây bốn huyện, cảm thấy mình công lao không nhỏ nên đem đổi tên quận thành Trương Dịch.

Thần Côn rất cao hứng: “Biết thì tốt, vậy tôi khỏi phải giới thiệu”.

“Truyện kể Hán Vũ Đế sau khi đả thông con đường với Tây Vực, thương đội tới lui náo nhiệt. Các thương đội lạc đà liên miên không dứt, mỗi ngày cổng lớn mở ra là vô số đoàn lạc đà lũ lượt kéo vào. Quốc gia cường thịnh, thương nghiệp phát triển”.

Liễu Thất nói: “Đúng vậy, đến triều Đường càng thịnh vượng”.

Thần Côn hạ giọng: “Thế nhưng lại có một lời đồn cứ thế lan truyền, có người nói trong những đoàn thương đội lạc đà này có trà trộn một đội lạc đà ma”.

Liễu Thất nhìn quanh, chỉ thấy sa mạc tối om, giữa đêm hôm nói chuyện ma quỷ có chút rờn rợn.

“Người ta nói, đội lạc đà ma này đi thành một hàng chín người, chỉ theo Ngọc Môn Quan ra vào. Các thương đội khác trên đường sợ nhất gặp thổ phỉ, sẽ luôn cùng khách thương khác kết đội cùng đi. Riêng đội lạc đà ma thì không, luôn độc lai độc vãng, vậy mà vung tay đều là hoàng kim ngọc thạch. Sau khi nhập Quan cũng không ăn chơi đàng điếm, trừ lúc mua hàng đều chỉ ở lỳ trong phòng. Sau khi xong chuyện, lại yên lặng xuất Quan”.

Liễu Thất không tin, nói: “Chỉ vậy mà cũng bị gọi là đội lạc đà ma? Nhỡ người ta toàn người hướng nội thì sao?”.

“Chuyện về đội lạc đà ma đã lưu truyền mấy trăm năm, tam sao thất bản rơi rụng không ít, nhưng chủ yếu lưu truyền rộng rãi vào hai thời Hán - Đường. Cũng bởi thời này việc bán buôn mậu dịch mạn Hà Tây phát triển. Sau này nhà Minh bế Quan tỏa cảng, trọng tâm kinh tế chuyển về hướng Đông Nam, thành ra chuyện bên này cũng ít người chú ý”.