Chương 80
Đại Đông Quan.
Tiệm sửa xe hôm nay không làm việc, ngã tư đường vô cùng yên tĩnh, đột nhiên cửa kính nặng trịch của Thiên Cống Địa Hồ mở ra, bên trong ồn ào tiếng người.
Tiếng xào bài nhốn nháo không ngừng, người phục vụ bưng mâm trái cây đi xuyên qua đám đông. Bên mỗi bàn đều có một cô gái son phấn đậm đà - gọi là “hỉ cô” vừa bồi khách nói cười vừa tùy lúc mà giở trò mánh khóe, thi thoảng còn được khách bo cho vài đồng, mà ngộ nhỡ có gặp người hợp nhãn thì có thể đưa đẩy tùy hoàn cảnh.
Có người dẫn Xương Đông và Diệp Lưu Tây xuyên qua gian chính, tiến vào căn phòng cuối cùng ở hành lang khu phòng VIP.
Cửa đẩy ra, bên trong có một bàn trà, vốn là bàn chơi bài phủ vải bố trắng, bên trên đặt sẵn chén trà, miệng chén thoáng có hơi nước bay lên.
Người đàn ông ngồi cạnh bàn khoảng năm mươi tuổi, mặc áo bông màu đen, dáng ngồi ngả ngớn. Ông ta nhìn hai người, chỉ nói: “Ngồi đi”.
Từ giọng nói nghe ra người này chính là Liễu Thất, quả nhiên cũng chưa quá nhiều tuổi.
Xương Đông ngồi xuống đưa mắt nhìn quanh. Trong phòng ngoại trừ Liễu Thất chỉ có hai, ba thủ hạ. Anh hỏi:
“Cậu bạn của tôi đâu rồi?”.
“Đã tới rồi”.
Qua một lát, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân. Xương Đông quay đầu nhìn liền thấy Đường Mập đang đi vào. Mặt mũi hắn bầm dập cả, khóe miệng rỉ máu, chân đi khập khiễng.
Thương thế kiểu này không giống “tự mình gây ra” như Liễu Thất nói. Xương Đông còn chưa kịp mở miệng Diệp Lưu Tây đã đẩy ghế tiến lên.
Vành mắt Đường Mập đỏ lên, ngập ngừng gọi: “Chị Tây”.
Diệp Lưu Tây nói: “Cậu là cái thứ không có tiền đồ, để tôi nói cho cậu biết; lỡ như bị chó dại đuổi thì phải xem tình hình, đánh được thì đánh chết luôn, đánh không lại thì phải ra vẻ đáng thương, cười hề hề làm lành, chờ nó mất cảnh giác thì cầm gạch phang cho nó chết, hiểu chưa?”.
Lời nói khôi hài, Đường Mập buồn cười mà không dám, cơ mặt co quắp lại, vô tình động phải vết thương ở khóe miệng, đau điếng người.
Diệp Lưu Tây dựa lại vào ghế, mắng: “Rõ là không có tiền đồ, làm mất mặt tôi”.
Mắng xong lập tức trở mặt, quay sang cười vô hại với Liễu Thất: “Ngại quá, để ông anh chê cười rồi”.
Liễu Thất đánh giá cô một hồi: “Là Diệp tiểu thư đúng không? Tôi cũng nhiều năm không bôn ba trên đường rồi, cô có tên trên sổ nhưng tôi cũng không quá quan tâm. Mấy ngày nay tôi có hỏi thăm lai lịch cô một chút, nghe người ta nói cô vài năm vừa rồi chạy xe tải, ba lần gặp cướp đường thì cô thu ba ngón tay của người ta còn tuyên bố kẻ nào dám rình rập cướp xe cô thì cô chặt đầu kẻ đó, xuống tay đủ tàn nhẫn ngoan độc”.
Diệp Lưu Tây hơi run lên.
Liễu Thất nâng chén trà, khẽ thổi qua rồi nhấp một ngụm:
“Khu vực không người, cô một thân một mình chạy xe, đám người xuống tay với cô mang tâm tư gì cũng quá rõ ràng, bị cô chặt một ngón tay cũng chẳng oan uổng. Tuy nhiên nơi này là nội thành, chúng tôi làm việc theo quy củ”.
Những lời này Diệp Lưu Tây nghe không vào tai.
Chặt ngón tay người khác? Cô của những năm đó so với hiện tại không chỉ ngoan độc hơn mà còn hoàn toàn không để ý tới pháp luật.
Chợt nghe Xương Đông ở một bên gọi: “Lưu Tây?”.
Cô nhìn về phía Xương Đông.
“Cô giúp Đường Mập xem qua vết thương đi, không lát nữa đi ra ngoài chẳng ai nghĩ cậu ta tự gây ra mà đều sẽ cho rằng cậu ta bị người ở đây đánh cho xem. Thất gia, ông không ngại cho chúng tôi mượn hộp thuốc chứ?”.
Liễu Thất cười cười, tỏ ý bảo thủ hạ đi lấy.
Xương Đông nói thẳng: “Đám tay chân của Hôi Bát, còn cả Đường Mập, bấy nhiêu con người chắc chắn đều đã nói rõ sự tình rồi, vậy ông còn cần tìm tôi làm gì?”.
Liễu Thất đặt chén trà xuống bàn.
“Chúng đều nói từ gò Đồi đất Yardang đào ra Quan tài, Hôi Bát muốn khai Quan liền bị xẻng bay tới cắt ngang cuống họng, những chuyện này cậu tin được không? Lại còn nói Diệp tiểu thư đây cũng khai Quan nhưng lại bình yên, vậy sao Hôi Bát lại chết được?”.
Xương Đông thầm cười khổ, chuyện này nói ra thì đúng là rất hoang đường.
“Càng ly kỳ là lúc hỏi vì sao không mang thi thể Hôi Bát về, chúng lại nói là không tìm thấy. Cái chỗ Đồi Bạch Long tôi cũng từng đi qua rồi, vài năm trước tôi chuyên đi bắt rắn. Ở Lop Nur có rắn hổ mang, tôi bắt không ít nên mới có cái danh Liễu Thất như bây giờ.
Xương Đông hiểu ngay. Trước kia ngoài kỹ viện gánh hát còn nghề trộm mộ cũng cúng Ngũ đại tiên, tôn xưng là “Gia”. Ví dụ như Hoàng Đại Gia là con chồn, Hồ Tam Gia là con hồ ly; mà Liễu Thất là chỉ con rắn.
“Cái chỗ ấy đừng nói là rắn, đến chim may lắm mới thấy một con. Vết xe đi từ năm trước năm sau còn tìm lại được. Thi thể nằm ở đó cùng lắm chỉ thành thây khô, sao có chuyện sau một đêm biến mất được?”.
Xương Đông cũng không phản bác lại, chỉ hỏi: “Vậy Thất Gia đây cho rằng đã phát sinh chuyện gì?”.
Liễu Thất chỉnh lại áo bông trên người: “Tôi nghĩ sao à? Chắc là đào ra đồ vật là thứ tốt, tôi gặp nhiều rồi, người vì tài dễ nổi lòng tham làm thành chuyện xấu”.
Xương Đông muốn cất lời nhưng Liễu Thất ra hiệu, tỏ ý mình còn muốn nói tiếp.
“Nhưng mà tôi không hiểu, thằng Sún nếu hại Hôi Bát thì lẽ ra nó phải trốn đi rồi chứ sao còn quay lại đây xin phép tôi được. Với đầu óc của nó thì hoàn toàn có thể biên ra mấy chuyện tà ma quỷ quái, thế nhưng người anh em của cậu vốn chẳng thân thiết với thằng Sún đến mức thông cung. Bây giờ mời hai người tới, thế mà cũng lại nói giống hệt nhau… Vậy nên tôi cho rằng việc này là thật”.
Xương Đông không đổi sắc mặt: “Đã là thật, vậy chúng tôi đi được rồi chứ?”.
Tên thuộc hạ mang hòm thuốc tới, Liễu Thất nói: “Không vội, không phải Diệp tiểu thư còn muốn giúp cậu Đường Mập bôi thuốc sao? Hơn nữa tôi còn chuyện này muốn kể cho cậu”.
“Chuyện này phát sinh đã hơn mười năm trước. Khi đó tôi còn bắt rắn ở Lop Nur; có một ngày bỗng dưng gặp được một người mặt mày nhếch nhác, trên lưng vác một cái bao tải, trong bao tải cũng không phải chứa thực phẩm đồ ăn mà toàn là sách, giấy. Người này nói hắn ta chỉ thích tìm đến những nơi hẻo lánh kỳ quái để ghi lại những chuyện quỷ dị”.