Chương 79
Dọn phòng cũng không phải việc đơn giản chỉ có quét dọn, rất nhiều khách sạn thậm chí còn có các quy định khi dọn dẹp: ví như bên phải bồn rửa tay đặt cái gì, bên trái để cái gì, dây điện của ấm đun nước cuốn thế nào…
Một người chuyên bán dưa như Diệp Lưu Tây chắc chắn phải qua huấn luyện một hai ngày.
Xương Đông hỏi: “Cô đã được dọn phòng rồi à?”.
“Vừa rồi có người làm lâu năm có hướng dẫn tôi làm qua hai phòng rồi, cũng dễ ấy mà… Tôi tự mình làm qua vài phòng, lúc xong còn hỏi khách nhân có vừa lòng hay không. Mọi người đều vừa lòng cả, có người còn muốn xin số điện thoại của tôi nữa, nói làm dọn phòng vất vả, sẽ giúp tôi tìm việc”.
Cô cảm khái: “Quả nhiên, nhân tài như tôi có ở chỗ nào cũng không sợ bị mai một”.
Xương Đông mở hẳn cửa ra: “Cô vào đi”.
“Xương Đông này, anh nên có tố chất một chút. Có vị khách vừa mở cửa, tôi hỏi cần dọn dẹp không, người ta đã vội nói không cần”.
Xương Đông thản nhiên nói: “A, nhưng tôi tố chất tầm thường, cần dọn phòng”.
Chữ “cần” còn đặc biệt nhấn mạnh.
Diệp Lưu Tây đành vào trong.
Cô tay chân nhanh nhẹn, cũng không có lười biếng mà rất nhanh thu dọn lại giường, thay ga gối, dọn lại bàn. Lúc nhìn thấy dao khắc và đống da vụn, liền biết anh lại ngồi khắc da.
Lại nhìn đến quyển sổ vẫn để mở, bên trong vẽ Đồi Bạch Long: hai hàng Tư Mã đạo kéo dài mười dặm, hai hàng gò đất đối xứng, còn có con mắt quái dị thả cát. Con mắt kia vẽ giống như đúc khiến cô nhìn vào có chút không thoải mái.
Lật qua vài trang thấy cả lộ tuyến được vẽ lại, có cả ghi chú bên cạnh, nét vẽ không sặc sỡ khoa trương mà mang phong cách khá lạnh lùng: tuyến đường được vẽ lại cẩn thận, quãng đường đi được mỗi ngày, điểm dừng chân, điểm cần chú ý đều được ghi lại. Cũng có những chỗ đánh dấu hỏi, thể hiện những giả thiết đặt ra cần kiểm chứng.
Bảo sao anh luôn phân tích vấn đề rất chuẩn lại ngắn gọn súc tích, không hề dài dòng.
Xương Đông lại gần, cất dao khắc và miếng da khắc dở vào rương. Diệp Lưu Tây hỏi anh: “Khi nào chúng ta quay lại Đồi Bạch Long?”.
Xương Đông nói: “Quay lại Đồi Bạch Long chỉ cần xuôi theo quốc lộ Hala, nhưng Quan trọng là nếu quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chỉ dẫn như gò đất, Quan tài, vết bánh xe… thì sao chúng ta biết được tiếp theo nên làm thế nào? Chẳng lẽ cứ liên tục trích máu cô đi ra đi vào sao?”.
Anh cảm thấy cần tìm được điểm đột phá.
Diệp Lưu Tây hỏi anh: “Vậy anh tính làm thế nào bây giờ”.
“Cứ ra ngoài hỏi thăm về Ngọc Môn Quan thôi, kiểu gì cũng có người biết ít nhiều”.
Nếu đám người nọ nhập Quan bắt đầu từ triều Hán thì cho tới nay đã qua hai ngàn năm. Ngọc Môn Quan đã sớm thành tinh, qua bao nhiêu năm như vậy, có lẽ sẽ có không ít lời đồn đại.
…
Qua một lúc, Diệp Lưu Tây sau khi đem xe dụng cụ về phòng để đồ liền cùng Xương Đông ra ngoài ăn cơm.
Đi qua bãi đỗ xe, Xương Đông lưu tâm nhìn qua thấy xe Đường Mập vẫn chưa quay lại.
Anh chọn quán chuyên gà Tân Cương gần khách sạn; còn chưa đến giờ ăn cơm nên bên trong rất ít người. Hai người chọn chỗ gần cửa sổ, gọi gà hầm khoai tây và ớt chuông cỡ vừa, hai suất mì trộn chua cay và đậu sốt chua.
Vốn còn cảm thấy không đủ nhưng Diệp Lưu Tây lại nói: “Thế này đủ rồi, bình thường tôi cũng không ăn nhiều thế”.
Bữa cơm này không tính là phong phú nhưng vẻ mặt cô rất thỏa mãn.
Đồ ăn bưng lên, hai người tập trung ăn uống. Nắng rất đẹp, ánh mặt trời xuyên qua kính cửa sổ chiếu lên người Diệp Lưu Tây, nhuộm vàng những sợi tóc cô mềm mại.
Động đũa không lâu thì có điện thoại Đường Mập gọi đến, Xương Đông cũng không để ý, tiện tay bắt máy: “Alo?”.
Đầu dây bên kia không phải tiếng Đường Mập, chất giọng khàn mà thô, nghe qua cũng đoán được là người đã có tuổi nhưng sức khỏe còn rất tốt: “Có phải Xương Đông đó không?”.
Xương Đông chậm rãi đặt đũa xuống, hỏi: “Ai đang nói vậy?”.
Diệp Lưu Tây đang gắp mì cũng dừng đũa.
“Tôi họ Liễu, tên gọi Liễu Thất”.
“Ông có quan hệ với Hôi Bát à?”.
Liễu Thất cười rộ lên: “Quả nhiên là thanh niên nhanh nhạy, tôi và Hôi Bát là đồng hương, tính ra còn có quan hệ thân thích. Hắn gặp chuyện thì tôi chiếu cố hắn, còn hắn phát tài thì tôi cũng được thơm lây”.
Xương Đông ừ một tiếng, hỏi: “Vậy vì sao lại muốn gặp tôi?”.
Liễu Thất không đổi giọng: “Người anh em, không cần đa nghi, tôi chỉ tìm cậu hỏi vài chuyện. Đám thủ hạ của Hôi Bát toàn một lũ phế vật, người chết nhưng thi thể cũng không tìm về được, lại còn bịa ra một đống chuyện hoang đường. Tôi không thích nghe những lời ấy nên muốn tìm người minh mẫn nhanh nhạy để hỏi cho rõ”.
“Ông không gây khó dễ cho bạn tôi đấy chứ?”.
“Không có, tôi rất khách khí mời cậu ta qua, chẳng qua tự cậu ta kích động, tự gây ra ít va chạm, nhưng vẫn ổn”.
“Gặp nhau ở đâu đây?”.
“Đại Đông Quan, đối diện tiệm sửa xe, có treo cờ chữ Thất, gọi là Thiên Cống Địa Hồ. Cậu cứ hỏi sẽ thấy, cả chiều nay tôi đều ở đây”.
Xương Đông nhìn thoáng qua Diệp Lưu Tây: “Tôi dẫn người đi cùng được không?”.
“Bạn bè thì tùy cậu, chỉ cần đừng mang theo cảnh sát là được”.
“Vậy gặp lại sau”.
Xương Đông ngắt điện thoại, bảo Diệp Lưu Tây: “Ăn cơm trước đi”.
Diệp Lưu Tây gắp miếng mì cho vào miệng: “Đường Mập ăn quả đắng rồi chứ?”.
“Bảo cậu ta tìm đồng hương cho gã điên, còn chưa gọi mấy cuộc điện thoại đã lòi ra một người, lại còn đúng dân bản địa. Sớm nên nhận ra làm gì có chuyện khéo như vậy”.
“Có khó giải quyết không?”.
“Đối phương thản nhiên như vậy thì chúng ta cũng không cần nôn nóng”.