Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 74




Chương 74

Suy nghĩ vụt qua đầu, trái tim Diệp Lưu Tây đập dồn dập: “Liệu có phải là tôi lái chiếc xe này không?”.

Xương Đông nhấc xẻng lên, chém vào gò Đồi đất Yardang. Chỉ nghe một tiếng cạch vang lên, đây rõ ràng là một gò Đồi đất Yardang cứng rắn, không phải đài đất nện. Anh nhìn về phía Diệp Lưu Tây: “Cũng có thể. Nhưng cô làm thế nào vậy?”.

Diệp Lưu Tây chợt nghĩ ra: “Vệt bánh xe bị đè dưới gò Đồi đất Yardang, vậy dưới gò đất nện thì sao, liệu có không?”.



Hai người liên tục thử gạt lớp cát dưới ba gò đất chứa Quan tài Rối bóng vậy nhưng không phát hiện ra vệt bánh xe.

Lại xét về độ cứng của gò Đồi đất Yardang đè trên vệt bánh xe, bên trong nó chắc chắn không chứa Quan tài Rối bóng được.

Diệp Lưu Tây chợt cảm thấy mơ hồ: “Tôi chắc chắn sẽ không tự lái xe đâm đầu vào gò Đồi đất Yardang đâu. Hay là, có khi nào tôi lao vào Đồi đất Yardang nhưng lại đi vào một không gian khác?”.

Tình tiết dạng này trong phim không thiếu.

Xương Đông nhắc nhở cô: “Nhưng lại có vết bánh xe vẫn tiếp tục kéo dài ở một gò Đồi đất Yardang khác… nói cách khác, cô chỉ ‘xuyên qua’ chứ không ‘đi vào’”.

Diệp Lưu Tây ảo não.

Xương Đông nhìn cô: “Sao thế? Chẳng phải cô thích bí ẩn lắm à?”.

Diệp Lưu Tây đáp: “Tôi bí ẩn với người khác được rồi, chứ tự mình làm khó mình thì được gì”.



Trời dần ngả tối.

Nhiệt độ ngày - đêm tại Đồi Bạch Long chênh lệch rất lớn, hơn nữa còn có gió nên nhiệt độ thân thể cảm nhận được lại càng thấp. Hai người tuy đã cố gắng tránh phía sau gò Đồi đất Yardang nhưng không thể nào hoàn toàn né được gió.

Diệp Lưu Tây vài lần kéo Xương Đông đổi vị trí đứng: “Qua bên này một chút”.

Xương Đông nghi ngờ cô dùng mình để chắn gió, anh hỏi: “Cô kéo tôi làm gì?”.

“Chắn gió”.

Xương Đông suýt bật cười, nhìn sang cô thấy cô đã lạnh tới mức rụt cổ vào trong áo, anh lại có chút mềm lòng, tự xoay người, tận lực giúp cô chắn càng nhiều gió càng tốt.

Diệp Lưu Tây một khi thư thái dễ chịu sẽ rất quan tâm đến tinh thần của bạn đồng hành.

“Xương Đông, tôi kể chuyện ma cho anh nghe nhé”.

“Không cần”.

“Chắc chúng ta còn phải chờ lâu đấy, không nói gì thì chán chết”.

“Tôi không có hứng tán gẫu”.

Anh quả thật không có hứng tán gẫu. Lúc cúi đầu, qua lớp kính chắn gió anh có thể thấy được bộ dáng nhàm chán đến ngứa ngáy chân tay của cô. Lúc thì cô gõ gõ tay vào đài đất, lúc thì nhét tay vào túi áo, lại có lần cô nhệch miệng, thổi vài sợi tóc vương trên gò má.

Anh biết tính cô, cô nhất định sẽ không chịu nổi mà nói chuyện; giống như lúc anh khắc da, cô nhất định phải đâm chọc anh vài ba câu. Tính cách của cô dường như từ lúc sinh ra đã biết cách khiến người khác phát cáu muốn đánh cho một trận. Cô còn sống cho tới hiện tại có lẽ chỉ vì hai lý do: thứ nhất là vì cô xinh đẹp, thứ hai là vì phần lớn người ta đánh không lại cô mà thôi.

Quả nhiên, cô lại mở miệng.

“Xương Đông này, nếu quả thật anh bị dọa phát điên thì tôi cũng sẽ không mặc kệ anh đâu”.

“Đến lúc đó tôi sẽ dùng dây thừng trói anh lại. Tôi bán dưa thì anh múa Rối bóng ở cạnh, tôi bán thịt nướng sẽ để anh quạt than… Ngộ nhỡ anh có làm không tốt tôi cũng không mắng đâu, sẽ kiên nhẫn tận tình chỉ bảo cho anh…”.

Xương Đông: “Xin cô, tốt nhất cô vẫn cứ mặc kệ tôi đi”.

Lời anh nói còn chưa dứt, bỗng nhiên Diệp Lưu Tây ồ lên một tiếng, tay phải theo bản năng nắm lấy cánh tay anh, hạ giọng thật thấp: “Nhìn kìa”.

Xương Đông quay đầu lại.

Chỉ thấy trước mắt một dải cát đổ thẳng từ trên trời xuống gò đất bị họ đào khoét.

Hệt như giữa không trung có một bao cát khổng lồ, cát đang từ đó tuôn xuống xối xả.

Xương Đông chầm chậm ngửa đầu, ánh mắt lần theo dòng cát.

Trên nền trời tối đen thế nhưng có một con mắt khổng lồ đang chậm rãi mở ra. Cát chính là từ mí mắt đang hé dần dần trút xuống, liên miên không dứt.

Nếu như trên nền trời có một vết rách toạc thì có khi Xương Đông lại chẳng sợ đến lông tóc dựng ngược như vậy.

Đằng này thứ hiện lên trên bầu trời thật sự rất giống một tròng mắt pha trộn giữa cát vàng và cát xám phát ra thứ ánh sáng kỳ dị, giống hệt con mắt người.

Diệp Lưu Tây khẽ khàng hỏi: “Nhìn hệt như một con mắt, liệu còn nữa không?”.

Cứ tưởng tượng giả như toàn bộ nền trời là vô số con mắt, nếu chúng đồng loạt mở cùng một lúc thì… sợ chết đi được.

Xương Đông nói: “Giống, nhưng có lẽ không phải. Có khả năng chỉ là một lỗ hổng có hình dạng giống con mắt mà thôi”.

Khoảng cách hơi xa nên nhìn không rõ, Diệp Lưu Tây nhìn anh dò hỏi: “Hay là tới gần một chút nữa?”.

Xương Đông gật đầu.

Hai người dán lưng vào gò Đồi đất Yardang, cố sức di chuyển đến phía không bị khuất tầm nhìn. Chỗ này đối diện với gò đất kia, nhìn rõ dòng cát đang rào rào tuôn xuống từ “con mắt” lơ lửng.

Nhìn một lát, Diệp Lưu Tây bỗng nói: “Xương Đông, anh nhìn đám cát kìa…”.

Xương Đông cũng thấy được, góc Quan tài lộ ra cứ như có lực hút, làn cát rơi tự do đều bị hút vào, dần dần lấp đầy lỗ hổng.

Lớp cát chảy xuống chợt dần thưa, màn đêm dường như có biến hóa rất nhỏ, Xương Đông cảnh giác ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy con mắt kia vốn là đang rũ mi nhìn xuống thế nhưng chẳng biết từ lúc nào mi mắt đã mở, tròng mắt kia đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Trong chớp mắt, tròng mắt chợt biến mất.

Xương Đông hành động dựa theo trực giác, anh không nhắm mắt lại mà đẩy Diệp Lưu Tây ra, hét lên: “Cẩn thận!”.

Cùng lúc đó một cột cát phun thẳng đến chỗ hai người, phun mạnh lên gò Đồi đất Yardang.

Tròng mắt kia lại một lần nữa biến mất, cột cát thứ hai ngay lập tức phun thẳng hướng tới Xương Đông.