Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 73




Chương 73

Trước Diệp Lưu Tây, anh không hề tiếp xúc với nhiều người mất trí nhớ nhưng trong TV vẫn diễn những mô tuýp như: khi nhìn thấy cảnh vật hoặc tiếp xúc với tin tức quan trọng thì sẽ đột nhiên nhớ ra được chút gì đó. Không như vậy thì phát triển cốt truyện thế quái nào được.

Diệp Lưu Tây thế nhưng lại có cảm giác tự hào về chứng mất trí nhớ của mình: “Không đâu, tôi có phải mất trí nhớ bình thường đâu. Là mất trí nhớ có lựa chọn, rất khó khôi phục”.

Cô nói sao chả được, dù sao tìm trên mạng còn chẳng có cụm từ khóa thế này. Trên thế giới khéo cũng chỉ có mình cô bị như vậy.

Xương Đông nhấp một ngụm nước, dòng nước man mát theo yết hầu đi xuống, tuy vậy cũng không làm dịu lại những lo lắng trong lòng.

Nên làm gì tiếp theo đây?

Hiện tại manh mối tựa hồ đều tập trung xung quanh Quan tài Rối bóng, nhưng muốn lấy Quan tài ra cần rất nhiều nhân lực, mà Xương Đông lại không muốn liên lụy người ngoài.

Diệp Lưu Tây chợt nảy ra ý tưởng: “Anh đổ đầy xăng rồi lái xe húc vào xem. Có thanh chống va đập cơ mà. Không lẽ có cái gò đất mà không tông sập nổi”.

Ừ thì…. Coi như chuyện này đã được giải quyết.

Chỉ còn lại một việc cuối cùng, anh muốn nhìn xem Ngọc Môn Quan này biến mất như thế nào.

Anh vẽ vài nét trên cát, ý bảo Diệp Lưu Tây nhìn xem.

“Lần đầu tiên cô bị xác muối cắt vào chân lúc ban ngày, chảy rất nhiều máu. Đêm đó chúng ta thấy ma trơi và hình ảnh Rối bóng trên lều trại, sau đó không phát sinh chuyện khác thường, sáng sớm hôm sau chúng ta rời đi”.

Sau đó thuận lợi đến Trấn Lop Nur, mua sắm tắm rửa, còn gặp đám Mạnh Kim Cổ.

“Lần thứ hai là khi vào Đồi Bạch Long. Cô nói máu đọng đầy trên mặt đất, tuy nhiên miệng vết thương đã được băng bó nên dù có chảy máu thì lượng máu chảy ra cũng không nhiều. Nửa đêm hôm đó, Đường Mập bị túm lôi đi, xảy ra chuyện lạ liên tiếp. Ngày thứ hai, vết bánh xe biến mất giữa ban ngày, đám bọn Răng Sún phát hiện gò đất chứa Quan tài. Sau đó đêm ngày thứ hai, Hôi Bát và hai thủ hạ đột ngột mất mạng”.

Thế nhưng đến sáng mọi chuyện lại khôi phục như thường, đám người Đông Bắc đi xe Jeep tiến vào Đồi Bạch Long.

Xương Đông nói: “Hiện tại mới chỉ xảy ra hai lần hơn, chúng ta thử tìm quy luật trong đó xem sao”.

“Máu của cô có vẻ như là một loại môi giới, bây giờ chưa dám nói chắc có thể gọi ra Ngọc Môn Quan hay không nhưng ít nhất là sẽ gây ra dị tượng”.

Diệp Lưu Tây gật đầu đồng tình, chính mắt cô vừa nhìn thấy đầu gió, muốn phủ nhận cũng khó.

“Sự lạ đều phát sinh lúc nửa đêm. Lần đầu tiên xảy ra trong thời gian tương đối ngắn, lần thứ hai từ lúc Đường Mập bị kéo đi cho đến lúc Hôi Bát tử vong, ít nhất cũng 24 giờ”.

“Lần đầu có sự lạ, khoảng cách từ nơi cô bị chảy máu rất xa, vì sau khi cô bị xác muối cắt vào chân chúng ta còn chạy xe cả một đoạn đường dài, nửa đêm lại lái tới lều trại Hôi Bát, khoảng cách ít nhiều cũng cỡ một trăm kilomet”.

“Lần thứ hai, máu của cô rơi ở ngay gần phụ cận nơi cắm trại, tôi nghĩ có khả năng khoảng cách tới nơi cô chảy máu có ảnh hưởng đến thời gian và quy mô xảy ra dị tượng”.

Diệp Lưu Tây bắt đầu hiểu ra: “Ý anh là cả hai lần, dị tượng ở Đồi Bạch Long xảy ra trong khoảng thời gian tương tự nhau?”.

Tính theo thang hai mươi tư giờ, thì chỉ cần ở đây đến nửa đêm, trên lý luận có thể tận mắt chứng kiến Ngọc Môn Quan biến mất.

Diệp Lưu Tây nhắc nhở anh: “Anh chắc chắn chứ? Gã điên chứng kiến quá trình này mới phát điên đấy”.

Xương Đông thản nhiên nói: “Nếu tôi phát điên thì cô không cần lo cho tôi. Tôi không muốn gây phiền toái cho người khác”.

Diệp Lưu Tây không hiểu nổi: “Con người anh sao mà cố chấp vậy? Anh muốn đi nhặt xác Khổng Ương, đến cũng đã đến, tìm cũng đã tìm, còn những chuyện Ngọc Môn Quan với Quan tài rối bóng vốn chẳng liên quan, mức nghiêm trọng còn hơn cả tưởng tượng, chẳng lẽ vẫn không biết khó mà lui?”.

Nếu là người khác, thấy sức người không giải quyết được thì đã sớm lui.

Xương Đông hỏi cô: “Quay về rồi thì sao?”.

“Quay về rồi bắt đầu lại”.

Xương Đông trầm mặc.

Anh dừng lại một chút: “Ngày nhỏ học làm văn có một quy tắc bắt buộc, sau khi viết xong một đoạn nhất định phải chấm hết đoạn”.

“Chuyện của Khổng Ương tôi vốn xác định đã ngã ngũ, nhặt xác chẳng qua là chấp niệm. Sau khi cô tìm đến, tôi mới phát hiện có khả năng chuyện chưa xong, đến đây rồi mới biết còn lâu mới xong được”.

“Bây giờ cô bảo tôi quay về nhưng trong lòng còn mang bao nhiêu thắc mắc, giờ quay về bắt đầu lại từ đầu chính là không ngừng dày vò, chuốc lấy đau khổ. Vẫn là tự tìm đi”.

Diệp Lưu Tây lẳng lặng lắng nghe, bàn tay vô thức đắp cát thành một đống nhỏ rồi lại san bằng.

Xương Đông đột nhiên nói: “Đừng nhúc nhích”.

Diệp Lưu Tây sửng sốt, Xương Đông đẩy tay cô ra một bên, lại gạt qua lớp cát. Bên dưới lớp cát thế mà có một vết bánh xe.

Xương Đông thoáng nghĩ trong lòng, anh bảo Diệp Lưu Tây đứng lên, tự mình gạt cát trên mặt đất. Một lát sau, dấu bánh xe càng lúc càng rõ. Độ rộng hơn lốp xe bình thường, còn hằn rất sâu.

Diệp Lưu Tây đang định nói gì đó nhưng Xương Đông đã lên tiếng trước: “Đây là dấu lốp xe vận tải thường dùng”.

Anh gạt nốt những hạt cát cuối cùng ở cạnh gò Đồi đất Yardang ra. Trên mặt đất hiện rõ vết bánh xe thẳng tắp, cứ thế biến mất ở ngay bên dưới gò Đồi đất Yardang.

Xương Đông nói với Diệp Lưu Tây: “Lốp xe vận tải khoảng cách tầm hai-ba mét, cô tìm thử phía bên trái, tôi phía bên phải. Trừ phi là xe một bánh, còn không nhất định sẽ ở trong phạm vi này”.

Diệp Lưu Tây rất nhanh tìm ra được, hai người vội phủi sạch cát trong phạm vi này.

Trên nền đất là hai vệt bánh xe, một vệt bị gò Đồi đất Yardang đè lên, vệt còn lại chạy sát mép ngoài của gò.

Thế này nghĩa là sao? Chẳng lẽ một chiếc xe mà một nửa đâm xuyên qua Đồi đất Yardang?