Chương 75
Xương Đông vội vàng né tránh.
Anh đại khái cũng đã hiểu rồi: vào khoảnh khắc anh nghĩ con mắt kia nhắm lại không nhìn thấy tròng mắt, thật ra là vì có một lượng cát lớn phun thẳng đến. Hạt cát bình thường thì không có gì đáng sợ, nhưng đằng này lại xuất ra từ con mắt quỷ dị như vậy, anh quả thật không muốn dính đến dù chỉ nửa phần.
Diệp Lưu Tây tựa như cũng nhìn ra được, nói: “Xương Đông, mau trốn ra phía sau gò Đồi đất Yardang đi”.
Vị trí của cô tương đối gần gò Đồi đất Yardang, nhưng Xương Đông vừa mới lăn một vòng nên khoảng cách khá xa. Anh nói: “Cô trước đi, tôi theo sau ngay”.
Anh nhìn chằm chằm vào con mắt kia, căn thời gian ngay tại khoảnh khắc nó biến mất, vội nhanh chân lao về phía gò Đồi đất Yardang.
Thế nhưng tốc độ của con mắt nhanh hơn, dòng cát phun nghiêng chắn con đường phía trước. Xương Đông nhanh nhẹn trở mình quay ngược lại, đạp vài bước lên sườn Đồi đất Yardang, dựa vào đó bật nhảy lên. Thế nhưng vừa hạ chân xuống đất anh bỗng cảm thấy đùi phải trĩu xuống.
Có cát dính lên chân phải anh.
Xương Đông mặc kệ nó, nhấc chân chạy, thế nhưng cả người bỗng mất trọng tâm thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Chân phải của anh vậy nhưng không thể rút ra được!
Trong chớp mắt ngắn ngủi, Xương Đông liền hiểu ra: dòng cát này không giống cát thông thường, một khi nó bám vào vật gì sẽ nhanh chóng cứng lại, hệt như đổ bê tông vậy; dường như có tác dụng tạo thành các ụ đất nện.
Đưa mắt nhìn quanh, chỗ cát khi nãy đánh vào gò Đồi đất Yardang quả nhiên bây giờ cũng đã đông lại, mọc ra một cái ụ.
Diệp Lưu Tây không biết vì sao Xương Đông đột nhiên dừng lại, vội hỏi: “Sao lại đứng bất động như vậy?”.
“Bị dính cứng rồi”.
Lời chưa dứt, lại thêm một luồng cát phun tới. Xương Đông một chân bị đông chặt, chỉ có thể chật vật tìm nơi né tránh. Khoảnh khắc ấy, khóe mắt anh bỗng thấy Diệp Lưu Tây, cô cầm chắc dao trên tay, cả người lao tới…
Cái khó ló cái khôn, Xương Đông vận lực chân trái, đá thật mạnh vào chỗ cát bám trụ trên chân phải mình. Dù sao cát mới bám vào, chưa kịp khô lại hoàn toàn, bị anh đá. văng ra một mảng.
Trong nháy mắt Xương Đông thoát được.
Diệp Lưu Tây lao vọt tới trước mặt anh, không kịp đề phòng anh đột nhiên đứng lên. Cô không kịp thu bước, Xương Đông chỉ kịp ôm lấy thắt lưng cô, đã bị cô theo quán tính lao ra ngoài. Cũng may hai người đều phản ứng mau lẹ, đều kịp trốn vào mặt sau gò Đồi đất Yardang.
Tình huống vừa rồi phát sinh đột ngột, vừa nhanh vừa dữ dội, không ai kịp đề phòng. Hiện tại cả hai thở hổn hển, cũng chẳng còn sức mà nói chuyện, cố hết sức dán chặt lưng vào gò Đồi đất Yardang. Con mắt kia phun cát dường như chỉ theo đường thẳng, nếu vậy chỉ cần ẩn thân tại nơi khuất tầm mắt thì sẽ an toàn.
Cả hai không nhúc nhích, tim đập thình thình, không dám thò đầu ra nhìn.
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng gió dần yên.
Xương Đông bây giờ mới khẽ khàng hỏi Diệp Lưu Tây: “Vừa rồi cô xách dao xông ra làm gì?”.
Diệp Lưu Tây cảm thấy câu hỏi của anh thật vô nghĩa: “Cứu anh chứ sao”.
“Tôi biết là cô cứu tôi, nhưng có phải cô đã nghĩ nếu chân tôi dính chặt vào đống cát thì cô sẽ dùng dao chặt phăng nó đi không?”.
Cứ xem cái cách cô không thèm suy nghĩ đã muốn dùng xe việt dã húc sập đài đất chứa Quan tài, Xương Đông cảm thấy nhất định phải hỏi rõ ràng.
Diệp Lưu Tây nói: “… Ờ thì… cái này còn tùy xem tình hình thế nào”.
Xương Đông lặng người, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Lưu Tây?”.
“Hả?”.
“Chúng ta nói rõ luôn nhé. Sau này nếu có gặp tình cảnh nguy hiểm tương tự thì cố gắng giúp tôi bảo trì nguyên vẹn thân thể nhé. Trừ khi tôi yêu cầu, bằng không cô đừng có tự ý chặt chân hay chặt tay của tôi, đây không phải chuyện cô quản được”.
…
Mặt trời dần lên.
Vòm trời trong xanh khiến người ta cảm thấy an toàn, Xương Đông tỏ ý bảo Diệp Lưu Tây đứng yên tại chỗ, tự mình bước ra hai bước, ngẩng đầu nhìn.
Thiên không vẫn là thiên không, con mắt cát kỳ quái đêm qua cứ như một cơn ác mộng xa xôi.
Hai người vòng qua mặt bên gò Đồi đất Yardang.
Cảnh vật trước mắt bình thường mà lại quái dị.
Diệp Lưu Tây thốt lên: “Không thấy gò đất chứa Quan tài đâu nữa!”.
Hoàn toàn không thấy nữa, không cần kiểm tra cũng đoán được, không chỉ gò đất trước mắt này mà có lẽ toàn bộ những phát hiện hôm qua cũng không còn nữa.
Thế nhưng sự biến mất ở nơi này cũng không quá đột ngột, chỉ giống như giữa rừng rậm thiếu đi một vài thân cây.
Xương Đông nghĩ tới chuyện gì đó, vội nói: “Xem vết bánh xe vận tải xem!”.
Cũng không thấy đâu nữa.
Thế này nghĩa là sao?
Lúc đầu anh cứ nghĩ có Đồi Bạch Long số hai, cảm thấy có thể là cả hai nơi này chính là những khối tiếp xúc với nhau, khu vực bên ngoài nơi cắm trại đột nhiên thay đổi thần không biết quỷ không hay, hiện tại có lẽ không phải như vậy.
Diệp Lưu Tây cũng cảm thấy không thể hiểu nổi: “Sao có thể ngay cả vết bánh xe cũng không còn, tôi không tin được, chẳng lẽ mặt đất bị lột đi mất một lớp à?”.
Những lời này bỗng nhắc nhở Xương Đông.
Anh hỏi Diệp Lưu Tây: “Có phải như trong phim có phụ đề đúng không? Chính là cái loại có thể chèn chữ lên màn hình ấy?”.
Diệp Lưu Tây gật đầu.
“Giả dụ có hai mặt chiếu trong suốt kích thước giống hệt nhau, trên một mặt tôi vẽ hồ nước liễu rủ, trên mặt còn lại tôi vẽ thuyền. Sau đó xếp chồng hai mặt lên nhau, sẽ tạo thành trên hồ có thuyền, đúng không?”.
Diệp Lưu Tây ngẫm nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Cũng không nhất định, trừ khi lúc vẽ anh đã tính toán thật tốt vị trí tương đối của hồ và thuyền, nếu không khi chồng lên nhau sẽ tạo ra lỗi: thuyền có thể chạy lên trên cây liễu, hoặc có thể lạc xuống đáy hồ”.
Đây chính là đáp án Xương Đông muốn: “Vậy nên mới có hiện tượng dấu bánh xe bị gò Đồi đất yargang đè lên”.
Diệp Lưu Tây thoáng sửng sốt.