Chương 72
Thực phẩm còn lại không nhiều, bữa sáng chỉ có nước khoáng đun sôi và ít bánh quy.
Điện thoại vệ tinh lẫn GPS đều không có tín hiệu, cứ vậy mất liên lạc với Đường Mập. Bây giờ cũng chẳng biết lúc nào mới khôi phục lại như thường. Xương Đông hi vọng không kéo dài lâu quá, dù sao Đồi Bạch Long này cũng không phải nơi thích hợp sinh hoạt lâu dài. Đến khi hết nước và thực phẩm thì nguy.
Anh không dám lái xe, lượng xăng còn lại chỉ đủ để ra khỏi Đồi Bạch Long. Xương Đông lại buộc gã điên vào dây, đầu còn lại của dây cột chặt vào xe, đảm bảo hắn có không gian hoạt động nhưng không thể đi lung tung.
Diệp Lưu Tây rất tò mò vì sao anh muốn đưa cô đi dùng flycam, anh chỉ trả lời qua loa, nói cứ đi là biết.
…
Lần đầu tiên nhìn thấy đài đất chứa Quan tài lúc ban ngày, so với suy đoán của anh cũng không quá nhiều sai biệt. Xương Đông khẽ thở phào.
Anh chỉ Diệp Lưu Tây: “Buổi tối nhìn không rõ nhưng hiện tại thấy có sự khác biệt của đài đất này. Đồi đất Yardang ở Đồi Bạch Long chứa nhiều đất phèn và bùn thạch cao, sẽ có màu trắng xám, thậm chí màu trắng bạc. Nhưng cái đài đất này mang sắc vàng”.
Diệp Lưu Tây chợt nhớ tới cái gì, nói: “Tên điên có nói cát từ trên cao rơi xuống, Hôi Bát bị chôn. Có khi nào đây là đất nện không?”.
Xương Đông nói: “Có khả năng… Tôi thật sự muốn biết đài đất chứa Quan tài Rối bóng ở Đồi Bạch Long này chỉ có một hay rất nhiều cái. Dựa vào màu sắc đứng gần sẽ khó nhận ra, nhưng nếu cách xa một chút thì cũng dễ làm”.
Anh cùng Diệp Lưu Tây trèo lên một cái Đồi đất Yardang, tìm nơi bằng phẳng, điều khiển flycam cất cánh.
Flycam bay dần lên cao, một đường thẳng tắp, góc nhìn trải rộng tới hai-ba trăm mét hai bên. Đồi đất Yardang - Đồi Bạch Long chủ yếu cao dưới hai mươi mét, từ độ cao này đã có thể nhìn tương đối rõ quanh cảnh, hình ảnh truyền về khá rõ ràng.
Diệp Lưu Tây chợt phát hiện: “Chỗ này, chỗ này cũng có đài đất”.
Xương Đông điều khiển flycam bay thẳng về phía trước.
Hai người như ngừng thở.
Phía trước có thêm một cái, rồi lại một cái…
Cứ cách một kilomet lại có, những đài đất đứng đối xứng hai bên trái phải, tạo thành một đường thẳng tắp kép dài. Ngay tại hơn trăm mét từ nơi họ đứng cũng có một đài đất lớn như vậy.
Phạm vi hoạt động của flycam là bảy kilomet, Xương Đông điều khiển nó quay lại.
Diệp Lưu Tây hơi sợ, tới khi flycam hạ xuống mới nói với Xương Đông: “Những đài đất này đều có Quan tài Rối bóng hay sao?”.
Xương Đông đáp: “Đi xem là biết”.
…
Hai người đi tới đài đất cách đó khoảng trăm mét. Xương Đông dùng sức, cầm xẻng chém vào một bên sường đài đất. Khối đất rơi xuống, bụi đất bay tứ tung. Xương Đông lùi lại hai bước, trước mắt hiện ra một góc Quan tài đen nhánh.
Hai người không thể lôi hẳn Quan tài ra nên chẳng thể nào biết được bên trong chứa những gì.
Xương Đông dựa vào hình ảnh flycam truyền xuống, đi sâu vào phía trong chừng một kilomet, tìm được gò đất thứ ba. Vẫn dùng xẻng chém ra một góc, lại thấy thò ra một cạnh Quan tài.
Phạm vi hoạt động của flycam hữu hạn, Xương Đông cứng đầu, muốn tìm ra tất cả những gò đất dị thường trong khu vực này. Anh điều khiển flycam đi tới khắp các hướng, cứ mỗi đoạn hai-ba kilomet lại lên trèo lên vị trí cao, chụp lại địa hình từ trên xuống.
Diệp Lưu Tây lúc đầu còn đi theo anh, lúc sau cô cũng thấy mệt nên dừng lại nghỉ; mà nghỉ ngơi cũng tốt, cho tới hiện tại, Xương Đông làm việc so với cô còn cẩn thận tỉ mỉ hơn nên cô cũng không lo lắng, miễn là hai người ở trong phạm vi tầm mắt của nhau, không để lạc đường là được.
Sâu trong Đồi Bạch Long nhiều cát tích thành một tầng dầy, cát ở đây đều do gió mang tới lắng lại, tập trung rất nhiều quanh các gò Đồi đất Yardang, tạo thành các gò cát mềm – có thể dựa lưng vào.
Rất nhanh đã tới giữa trưa, hai người nghỉ ngơi phía dưới một gò Đồi đất Yardang lớn. Xương Đông tập trung ghép lại những bức ảnh vừa chụp. Diệp Lưu Tây ngồi một bên, ngửa đầu uống hết chai nước khoáng mang theo.
Xương Đông cũng không ngẩng đầu lên, đưa chai nước của mình cho cô.
Miệng chai của anh cắm ngập vào lớp cát mềm, chỉ có đáy chai lộ ra ngoài.
Diệp Lưu Tây cầm chai nước khoáng, ném ngược lại cho Xương Đông: “Còn chưa khát đến mức ấy. Tôi cũng chẳng muốn lãng phí”.
Cô cúi đầu, trong lúc vô ý lại nhìn tới nơi vừa rút chai ra, dưới mặt cát tựa như có đường vân.
Cô vừa vươn tay định gạt cát ra lại nghe Xương Đông nói: “Được rồi”.
Anh đưa cho Diệp Lưu Tây xem hình ảnh đã được ghép lại và đánh dấu hoàn chỉnh.
Ảnh được chỉnh màu, những đài đất được dánh dấu, các đài đất được nối với nhau bằng một đường màu đỏ, nhìn rất rõ ràng.
Xương Đông nói: “Giống một con đường, gò đất nổi có tác dụng như đèn đường, phân bố đối xứng hai bên đường, chiều ngang khoảng một trăm mét, khoảng cách theo chiều dọc là một kilomet. Tôi đếm qua thấy mỗi bên mười cái, tổng cộng có hai mươi cái”.
Như vậy nghĩa là có tới hai mươi cái Quan tài Rối bóng?
Diệp Lưu Tây nhíu mày: “Nói là đường nhưng cũng không giống lắm, chỉ như một đoạn ngắn, không phân biệt đầu cuối. Mà nó dẫn tới đâu? Tới nơi bày trận sẵn sao?”.
Cũng không hẳn, cách bày trận của Trung Quốc cổ đại thường là thất tinh trận hoặc bát quái trận, rất ít khi dùng hai đường song song thế này.
Xương Đông nhìn Diệp Lưu Tây: “Đến bây giờ cô vẫn không nhớ ra chuyện gì sao?”.