Chương 69
Chuyện kỳ lạ hắn kể… : “Nói ra cũng hơi xấu hổ, tôi đây là thanh niên tráng kiện nhưng thể lực lại không bằng một người đẹp lái xe tải. Lúc đang trong lều thì nghe thấy tiếng xe, thò đầu ra xem thì bội phục sát đất, bản lãnh không kém nam nhi, một mình đi lại giữa đêm bão cát. Thấy mất mặt quá, tôi muốn dậy đi tè một cái giải tỏa, ai dè lúc này mới phát sinh chuyện kinh người…”.
Đường Mập giải thích với Xương Đông: “Tên này trên đường có nhìn thấy một người đẹp lái xe tải, xe tải đi chậm nên hắn vượt qua trước. Tới nửa đêm hắn hạ trại thì xe tải này mới chạy tới”.
Xương Đông biết Đường Mập sẽ không tự nhiên nhắc tới chuyện này, anh hỏi: “Sau đó thì sao?”.
“Lúc hắn nhìn qua thấy cô gái kia rất xinh đẹp, bèn lén chụp một bức ảnh. Có điều sợ bị phát hiện nên chỉ chụp bóng lưng. Anh Đông, trước kia thì em chẳng nhận ra đâu nhưng mà cô gái trong ảnh hắn chụp ăn mặc rất giống với Chị Tây trong cuốn sổ của Hôi Bát…”.
Hiểu rồi.
Áo T-shirt cổ tròn màu trắng, vạt áo nhét trong quần jeans, đi ủng da trâu cao tới bắp chân, thân hình tương đồng, lái xe tải… Nhiều trùng hợp thế này thì không thể là người khác.
…
Sau khi cùng Đường Mập định ra thời gian địa điểm tiếp tế vật tư, Xương Đông mới đem chuyện này nói cho Diệp Lưu Tây.
Cô cũng cảm thấy đó chính là mình, cô ngồi trên ghế bạt, nhìn Xương Đông: “Vậy thì sao?”.
Xương Đông nói: “Tôi thu hẹp phạm vi đã, muốn phát sinh sự lạ có lẽ phải có đủ các yếu tố cần thiết. Trước nghĩ là bão cát, giờ thì có lẽ cần có cả cô nữa”.
“Cần tôi và bão cát thì có thể triệu hồi ra Ngọc Môn Quan, địa điểm không giới hạn, phạm vi có lẽ là Lop Nur, thời gian… hơn phân nửa là đêm khuya. Ý anh là vậy hả?”.
Cũng không hẳn quá chính xác. Xương Đông hơi do dự: Mấy ngày nay thời tiết quanh Đồi Bạch Long về tổng thể khá ổn, tuy vậy vẫn có hai buổi tối nổi bão cát. Thế nhưng lại chẳng có gì khác thường, bình yên qua đi.
Anh nói: “Khả năng còn thiếu thứ gì đó, chúng ta nghĩ kỹ lại một chút… Hôm xảy ra chuyện lạ trên người cô có phát sinh chuyện gì… đặc biệt không?”.
Diệp Lưu Tây cười lạnh: “Mấy ngày chúng ta đi cùng nhau trên người tôi nào có xảy ra chuyện gì đặc biệt…”.
Cô tức giận vắt chéo chân.
Xương Đông hạ ánh mắt, dừng lại trên mắt cá chân cô. Nơi đó vẫn có thể nhìn thấy màu trắng của băng gạc.
Diệp Lưu Tây nhìn theo ánh mắt của anh, ngừng một lát mới hỏi: “Thế này cũng được á? Ngọc Môn Quan là ruồi bọ chắc? Ngửi mùi máu tươi liền hiện ra?”.
“Có khi là vậy đấy”.
…
Muốn Diệp Lưu Tây bỏ ra chút máu rất dễ, mà cũng rất khó.
Dễ ở chỗ cô lập tức đồng ý.
Nhưng khó là cô không đồng ý hạ đao lên người mình, cũng ngại động vào vết thương cũ: “Không thì anh làm tôi cáu lên đi, tức quá hộc máu thì không đau đâu”.
Xương Đông không quan tâm đến cô, anh mở hộp y tế lấy ra xi lanh tiêm: “Đưa tay đây”.
Diệp Lưu Tây không phản đối, đưa tay trái ra: “Làm nhanh một chút”.
Xương Đông nhìn tay cô, làn da trắng nõn, mạch máu tương đối nhỏ, thuộc dạng không dễ lấy vein, dù đã vỗ nhẹ vài cái lên cũng không thấy vein nổi rõ. Diệp Lưu Tây cũng đoán ra được, cô đe dọa: “Xương Đông, anh mà chọc đi chọc lại, tôi sẽ…”.
Xương Đông nắm chặt lấy cổ tay cô, hơi dùng sức nắm chặt, mạch máu trên mu bàn tay cô cuối cùng cũng nổi lên.
“Dùng tay phải nắm lấy cổ tay trái - như tôi vừa làm ấy, cho cô tự làm. Bao giờ tôi bảo thả lỏng thì hãy thả lỏng. Nhỡ phải chọc đi chọc lại thì đều do cô cả”.
Diệp Lưu Tây nắm lấy cổ tay, thở dài: “Xương Đông, anh phiền thật đấy”.
Xương Đông cúi đầu, dùng rượu sát trùng mu bàn tay cô, lại cẩn thận tìm chỗ hạ kim, động tác vô cùng nhẹ nhàng: “Cô không nói tôi cũng biết… Được rồi…”.
Kim tiêm rất nhỏ, cảm giác hơi châm chích nhưng không đau. Diệp Lưu Tây buông tay, nhìn máu từ từ bị rút vào trong ống.
Xương Đông rút không nhiều lắm, rất nhanh đã rút kim tiêm ra, lại đưa miếng bông cho cô đặt lên vết kim. Diệp Lưu Tây nhìn non nửa ống máu, nói: “Chỗ này có đủ để phát tán mùi máu chưa? Hay là đun lên xem?”.
“Hai lần trước cô có đun lên à?”.
“Không… máu chảy ra thôi”.
Xương Đông đẩy ống bơm xi lanh, máu chảy theo kim tiêm, rơi đầy mặt đất.
Hai người cùng nhìn chằm chằm.
Máu rất nhanh bị đất nhiễm phèn hút cạn. Cách đó không xa, gã điên chống “ô” hết quay trái lại quay phải, mắt cá chân vẫn bị trói, miệng luôn khẽ khàng thì thầm: “Chôn… Bát Gia bị chôn trong nháy mắt…”.
Diệp Lưu Tây có chút nhàm chán: “Ngọc Môn Quan biến mất từ vài ngàn năm trước, sao có thể…”.
Nhưng lúc này vết máu bỗng sôi lên.
Diệp Lưu Tây quên luôn mình định nói cái gì.
Thế nhưng sau khi máu sôi lên lại chẳng có động tĩnh gì nữa. Diệp Lưu Tây cho rằng có lẽ là do máu phản ứng với muối kiềm trong đất không chừng, còn đang muốn bảo Xương Đông cũng trích máu ra thử xem; không ngờ Xương Đông bỗng “Ồ” một tiếng, sau đó nằm sát xuống đất, nhìn chằm chằm vào xung quanh vết máu.
Nhìn cái gì vậy chứ? Diệp Lưu Tây nghĩ không ra, vài lần cũng cúi xuống nhìn nhưng không hiểu ra nhẽ. Cuối cùng, Xương Đông ngẩng đầu - hình như hơi phiền vì cô ở một bên quấy rối - anh giữ tay cô, kéo cô xuống.
Diệp Lưu Tây đành phải nằm sấp xuống.
Nhưng vẫn chẳng nhìn ra cái gì. ( =]] )
Cô học theo Xương Đông áp má xuống đất, nghiêng đầu nhìn: “Anh nhìn cái gì chứ?”
Xương Đông quay đầu lại, tóc cô khá dài, nằm sấp như vậy tóc rũ đầy xuống đất. Anh vô thức đưa tay giúp cô vén tóc ra sau tai… (ư ư)
Diệp Lưu Tây nghiêng đầu nhìn anh.
Xương Đông sững người, ngón tay chạm nhẹ vào vành tai cô vội vàng rụt lại: “… Tóc cô rũ xuống đất, bẩn hết, ở đây không có nước mà gội đâu”.
Anh thu tay lại, đầu ngón tay vẫn vương hơi ấm.
Diệp Lưu Tây chỉ tập trung vào vệt máu, hỏi: “Rốt cuộc thì anh nhìn cái gì?”.
Xương Đông đưa tay giữ đầu cô, di chuyển vài góc độ.