Chương 70
Có thể thấy được hiện tại trời không gió, nhưng những hạt cát xung quanh vết máu đang lắc lư xao động, hệt như kiến tha: ngả trái, ngả phải, biên độ rất nhỏ, khó mà nhận ra được.
Diệp Lưu Tây như ngừng thở, chỉ sợ hơi thở của bản thân sẽ tác động lên hạt cát: “Đây là cái gì vậy?”.
“Cứ nhìn đi”.
Sau một lát, cát không ngừng lại, còn xoay chuyển rất nhỏ. Hệt như một cơn lốc xoáy siêu nhỏ, lúc lên lúc xuống; song lúc này phạm vi động tĩnh bắt đầu lan ra.
Xương Đông khẽ khàng nói: “Gió là hiện tượng tự nhiên, là sự di chuyển của dòng khí. Người hiện đại đều hiểu điều này nhưng cổ nhân không nghĩ vậy. Dân bản địa Lop Nur từ xưa đã nói: Đầu gió, đuôi nước. Bởi vì họ cho rằng nước hay gió đều có sự sống. Chỗ này nước khô cạn vì là “đuôi nước”; còn nơi nào gió thét gào vần vũ thì chính là “đầu gió” – là ngọn nguồn của gió, cuồn cuộn không ngừng”.
“Lưu Tây, có lẽ hiện tại chúng ta đang nhìn thấy ‘đầu gió’”.
Vậy ra không phải chỉ gió, cát và cô là gọi ra Ngọc Môn Quan mà chính là máu của cô tạo ra đầu gió.
Đầu gió trước mắt họ dần lớn, từ vài hạt cát tạo ra bão cát càn quét hàng trăm km. Cứ như vậy, dần dần Ngọc Môn Quan cùng nhịp thở với cô sẽ hiện lên trong bão cát.
…
Cơn gió đầu tiên thổi tạt vào mặt.
Xương Đông kéo Diệp Lưu Tây đứng dậy.
Dân bản xứ nói Lop Nur một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hai trăm ngày có bão cát lớn. Anh ra vào Lop Nur rất nhiều, số lần gặp bão cát không một trăm cũng tới tám mươi.
Anh khẽ khàng nói: “Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến bão cát hình thành ngay trước mắt, lớn dần, lớn dần lên”.
Diệp Lưu Tây trả lời: “Tôi… cũng vậy thôi”.
Bão cát càng lúc càng lớn.
Xương Đông thu lại lều trại, cả ba người vào trong xe, gã điên hoảng sợ, run rẩy cuộn tròn người lại.
Xương Đông lôi đèn pin, mặt nạ bảo hộ và kính nhìn ban đêm ra. Những thứ này anh đã chuẩn bị từ trước, còn có hai bộ quần áo gió màu đen.
Diệp Lưu Tây đeo mặt nạ bảo hộ và kính vào, lại cầm một chiếc áo lên xem: “Cái nào tốt hơn”.
“Cái có túi trên tay áo ấy”.
Cô lập tức cầm lên mặc vào người.
Xương Đông nhìn thoáng qua cô, Diệp Lưu Tây thực sự thay đổi cách nhìn của anh. Xưa nay mỗi khi dẫn đoàn anh không ưa những người chỉ bo bo lo cho riêng mình. Nhưng đối với cô, anh lại thấy quen với tính cách như vậy.
Diệp Lưu Tây buộc gọn tóc, chỉ về gã điên, hỏi: “Gã này thì sao? Mang theo hay không?”.
“Để lại đi, trên xe an toàn hơn”.
Diệp Lưu Tây ngẫm nghĩ: “Hay là cứ mang theo đi, nếu lần này đi ra ngoài phát hiện được thi thể đám Hôi Bát và Quan tài Rối bóng, biết đâu gã đến hiện trường chịu kích thích lại nói ra được cái gì mới”.
Xương Đông hơi do dự, cảm thấy cách này thật tàn nhẫn.
Thế nhưng Diệp Lưu Tây luôn biết cách ngụy biện: “Dù sao hắn cũng điên rồi, có điên thêm xíu nữa thì cũng chẳng sao. Mà nhỡ đâu chó ngáp phải ruồi, bị dọa lần nữa lại bình thường lại thì sao”.
…
Xuống xe, Xương Đông dẫn đường, Diệp Lưu Tây trói hai tay gã điên, rồi cầm dây thừng dắt gã đi phía sau.
Gã điên thích Xương Đông hơn, vì anh không hay nhiều lời, cho đến giờ cũng chưa từng to tiếng nói lớn. Còn Diệp Lưu Tây thì trái lại, cô chẳng hề kiên nhẫn, gã làm sai điều gì thì trước trừng mắt sau đá đít. Gã bị cô đạp hai lần rồi, vậy nên cung cúc đi theo cô.
Xương Đông cố gắng nhớ lại tuyến đường theo dõi đám Hôi Bát đêm hôm đó, vừa đi vừa ngừng, đèn pin chiếu lần lượt lên từng gò đất, vừa đi vừa băn khoăn. Nếu anh nhớ không nhầm ngày đó đám người Hôi Bát đi theo ký hiệu.
Đèn pin lướt qua, Xương Đông bỗng nhìn thấy một mũi tên màu đỏ trên đất. Anh giật mình, bật thốt: “Có rồi”.
Lúc Răng Sún rời đi rõ ràng nói với anh: “Ký hiệu cũng không thấy”.
Diệp Lưu Tây ừ một tiếng: “Đi theo thôi, nhìn thử xem Quan tài Rối bóng còn hay không”.
Xương Đông cũng nghĩ như vậy.
Ba người tiếp tục đi.
Gã điên suốt dọc đường không ho he tiếng nào, có điều đang đi gã bỗng nhiên dừng lại ngồi bệt xuống, sống chết không bước tiếp. Diệp Lưu Tây đạp cho hắn hai cái cũng không hiệu quả. Không có cách nào, cô phải gọi Xương Đông giúp lôi gã tiến về phía trước. Bị lôi đi rất đau, nên sau đó gã điên đành ngoan ngoãn đứng dậy, tự bước đi.
Đi thêm một đoạn, Xương Đông cảm thấy không ổn: đã một lúc lâu rồi không thấy ký hiệu nào xuất hiện nữa.
Diệp Lưu Tây cũng nghi hoặc: “Tối đó chúng ta theo dõi Hôi Bát đi cũng không lâu thế này”.
Xương Đông nhìn đồng hồ, đêm trước họ đi khoảng nửa giờ, nhưng hiện tại đã đi gần một tiếng rồi.
Anh cẩn thận nghĩ lại lộ trình vừa rồi, chợt nhìn thẳng vào gã điên: “Lúc tên này kiên quyết không đi, lúc đó là khoảng bao nhiêu phút trước?”.
“Mười lăm… hai mươi phút gì đó”.
“Quay lại thôi… Chắc là ở ngay chỗ hắn ăn vạ không chịu bước thêm đấy”.
…
Quả nhiên khi quay lại gã điên bắt đầu khóc lóc om sòm, thậm chí còn làm ầm ỹ hơn, gã ôm chân Xương Đông sống chết không chịu thả ra. Xương Đông cầm đèn pin chiếu xung quanh; có thể nhìn thấy vết tích lúc lôi kéo gã điên trên mặt đất.
Vất vả lắm mới tách được gã điên ra, Diệp Lưu Tây đã đứng chờ một lúc lâu.