Chương 68
“Không nhận người sống” cách nói này thật sự dọa người, Diệp Lưu Tây thấy gai gai người: “Anh nghĩ thế nào?”.
Xương Đông khẽ khàng: “Vài tối liền chúng ta liên tục gặp sự lạ, những tối đó đều giống nhau ở một điểm: đó là đều có bão cát lớn”.
Sa mạc lưu truyền truyền thuyết: Đêm khuya, giữa trời bão cát mịt mùng, cơ duyên xảo hợp, người có thể nhìn thấy hồn ma của Ngọc Môn Quan…
Lúc Hôi Bát mất mạng, tiếng ca từng đợt từng đợt giăng như sóng biển, giống như vô số cô hồn ngâm nga: “Ngọc Môn Quan, Quỷ môn Quan… xuất Quan một bước huyết chảy cạn…”.
Bà lão giặt quần áo ở Nhất Gia thôn từng nói: Ngọc Môn Quan kia đã sớm thành tinh, đêm hôm vắng vẻ, cậu không được đi lại lung tung, kẻo lạc vào cái hang nào chẳng biết đâu… Ngọc Môn Quan còn gọi là Âm Quan đấy…
Diệp Lưu Tây nói: “ý anh là chúng ta gặp chuyện là đều là do cái tòa thành đã sớm bị phong hóa Ngọc Môn Quan kia à?”.
Xương Đông trả lời: “Ma trơi màu xanh, đội lạc đà trên màn trướng lều bạt, xúc tu cát kỳ quái, Quan tài Rối bóng, còn có bài ca kia nữa… Cô có biết tất cả những điều này đều có liên hệ với Ngọc Môn Quan không?”.
Diệp Lưu Tây không nói gì.
Qua thật lâu sau Xương Đông mới nghe tiếng cô thì thầm thật khẽ: “Vậy tôi… là người nội Quan sao?”.
Xương Đông trầm mặc.
Có lẽ vậy. Cô từng nói bản thân là người mua hàng, thu mua đủ thứ: Giày, quần áo, đĩa phim, poster minh tinh…
Mà mỗi lần sau khi đi vào sa mạc liền không nhớ được nữa.
…
Hết thảy về Ngọc Môn Quan đều là truyền thuyết, nhưng những thứ hàng hóa cô thu gom đều là thật.
Vậy cô thu gom chúng vì ai?
Vài ngày sau, Xương Đông dựa theo kế hoạch tìm kiếm khắp Đồi Bạch Long.
Diệp Lưu Tây mang gã điên theo. Cô buộc một sợi dây ở cổ chân gã, đầu kia của sợi dây buộc vào xe. Lúc dừng xe cô cùng Xương Đông đi loanh quanh xem xét xung quanh, khi ấy sẽ nới dài sợi dây buộc gã điên, mặc gã liêu xiêu lảo đảo ở phụ cận xe. Từ hôm đó, dù có dẫn chuyện hỏi chuyện thế nào gã cũng chỉ lặp đi lặp lại vài câu tối nghĩa ấy.
“Cát rơi xuống thành dòng, ràoooooo… bung dù lên. Bát Gia bị chôn”.
Thi thoảng hắn sẽ cẩn thận xê dịch chiếc “ô” tựa như quan sát “cơn mưa”, sau đó lại run run cẩn thận dùng “ô” che đầu.
…
Lúc thực sự bắt tay vào việc, Xương Đông mới nhận ra mình suy nghĩ quá lạc quan: Đồi Bạch Long có rất nhiều khu vực không hề có đường đi, xăng xe hao phí rất nhanh; đã thế còn thêm một miệng ăn là gã điên mà thực phẩm cũng ngày càng thiếu thốn.
Ngày thứ năm cuối cùng cũng tới giới hạn.
Lưu lại năm ngày, kỳ quan hiếm thấy cũng đã nhìn quen mắt, Đồi Bạch Long chẳng qua là quần thể Đồi đất Yardang bị phong thực bào mòn màu trắng xám sắc đất nhiễm muối kiềm.
Không có gì khác thường, thậm chí còn chẳng có dấu tích con người. Xương Đông đứng trên đài đất cao, trên tay cầm bức hình chụp Khổng Ương nhìn quanh bốn phía. Khung cảnh trong ảnh và bên ngoài rất giống nhau thế nhưng trong lòng anh luôn có tiếng nói nhắc nhở: Là hai thế giới tách biệt khác nhau.
…
Tối ngày thứ năm, Xương Đông cảm thấy nên gọi cho Đường Mập, bảo cậu ta nếu không có tiếp tế thì bọn họ phải rút lui.
Không nghĩ tới Đường Mập thế mà lại gọi tới trước. Giọng hắn vô cùng phấn khích, cao hứng cảm ơn: “Anh Đông, cảm ơn anh”.
Xương Đông nghe vậy cũng đoán được vài phần: “Phát tài rồi hả?”.
Đường Mập cười hi hi: “Cũng không phải phất lớn. Đa số đá chỉ bán được với giá vài chục đồng, nhưng có một khối đá chất lượng khá tốt, bán được chín ngàn… Anh Đông, hai người nhu yếu phẩm còn đủ không? Cần em gửi thêm không?”.
Diệp Lưu Tây quả nhiên đoán trúng phóc, chỉ cần có lợi ích là trói chặt được Đường Mập, Xương Đông cũng chẳng khách khí với hắn: “Ok, đến lúc đó tôi trả tiền lại cho cậu”.
Nói xong chuyện chính mà Đường Mập còn dong dài không ngắt máy. Phí gọi điện thoại vệ tinh không thấp, Xương Đông nói ngắn gọn nhắc nhở hắn: “Nếu cậu còn dông dài thêm vài tiếng có khi lại mất thêm viên ngọc giá 9 ngàn nữa đấy. dù tiền điện thoại vệ tinh là tôi trả nhưng cậu cũng nên tiết kiệm giúp tôi chứ?”.
Đường Mập hoảng hốt, miệng nói cũng nhanh hơn: “Thế này Anh Đông, mấy ngày nay em ở trong thành phố không có gì làm nên lên mạng tra tìm mấy truyện kỳ dị tại Lop Nur…”.
Hắn không thể nén nổi lòng hiếu kỳ, dù sao cũng bản thân bị túm lôi đi những mười mét, giờ tuy an toàn nhưng vẫn muốn tìm hiểu: Thứ kia rốt cuộc là cái khỉ gì? Chẳng lẽ chỉ mình mình gặp phải?
Hắn tra rất nhiều, nhiều truyện còn được thêu dệt phóng đại; hắn đọc kỹ từng cái một, cuối cùng tổng kết được vài điểm như sau: Thứ nhất, việc lạ phát sinh ở nhiều nơi khác nhau, trải rộng toàn bộ sa mạc Lop Nur. Thứ hai, có bão cát liền xảy ra chuyện lạ.
Có người kiên định với chủ nghĩa duy vật để lại comment, nói: “Chém vừa thôi mấy! Mấy người kể chuyện kỳ quái trong não toàn là cát”.
Những chuyện kỳ lạ nói chung cũng chỉ có vài mô tuýp, ví như: lái xe trong đêm, rõ là đi theo chiếc xe đằng trước, cứ thế thẳng một đường không có lối rẽ song lại không thấy chiếc xe kia đâu nữa. Hoặc một chiếc xe đang chạy, tự nhiên phát hiện một chiếc xe khác chẳng hiểu tự đâu hiện ra sát sườn. Rồi còn có nửa đêm hạ trại, rõ ràng đã kéo khóa cửa lều nhưng khi tỉnh dậy phát hiện ra cửa lều đã bị mở…
Duy nhất có một người từng trải qua chuyện hao hao giống Đường Mập, người đó hạ trại ở khu muối kiềm, buổi tối đi vệ sinh chẳng biết bị thứ gì “đẩy một cái”. Nhìn qua thời gian thì đăng từ hai năm trước, topic “Đàn ông đi tứ phương, bảy ngày dạo qua biển tử vong Lop Nur” – là một hot topic, hơn một ngàn bình luận và rất nhiều người theo dõi.