Chương 67
Xương Đông quay phắt đầu lại nhìn.
Nương theo ánh đèn và ánh lửa bập bùng, anh mơ hồ nhìn thấy cạnh gò đất không xa có một người đang lén lút thập thò; chỉ là cách hắn ẩn thân có chút vụng về, thân mình cứ lắc lư lảo đảo.
Diệp Lưu Tây từ đống lửa rút ra một thanh củi chưa cháy hết, ném mạnh qua: “Đi ra đây!”
Thanh củi nện sát bên cạnh người kia, những đốm lửa li ti bắn ra tung tóe.
Người nọ vẫn không đi ra, thân hình vẫn cứ ngả nghiêng nghiêng ngả.
Xương Đông cầm dao khắc trong tay, khẽ liếc mắt qua Diệp Lưu Tây. Cô hiểu ý cũng cầm lấy dao của mình, cùng Xương Đông một trước một sau từ hai phía trái phải chầm chậm đi lại gần phía đó.
Người kia không trốn, cũng chẳng lộ diện, giống như biết bọn họ đi tới nên đứng đực ra, bất động.
Diệp Lưu Tây có chút nôn nóng.
Giây tiếp theo một cái đầu thình lình thò ra, dãi chảy ròng ròng, nhìn cô hi hi cười.
Diệp Lưu Tây chửi đổng một câu: “Mẹ nó chứ!”.
Thế mà lại là một tên ngốc!
Tên ngốc kia thấy dọa được cô thì cười càng to, miệng cứ ê a, đầu dụi vào gò đất, người lắc lư chao đảo.
Diệp Lưu Tây nổi cáu, nhưng Xương Đông lại nhận ra người này: “Nhìn khá quen mắt, có phải chính là đàn em của Hôi Bát không?”.
Diệp Lưu Tây lúc này mới nhìn kỹ hắn.
Đúng là như vậy, đây là tên chuyên nấu cơm bên đám Hôi Bát, ngày đầu tiên rán bánh cho họ, sau đó còn hầm canh thịt dê cà rốt.
Diệp Lưu Tây hiểu ra, cái chết của Hôi Bát dọa sợ không ít người, có hai tên phát hoảng mà bỏ chạy; người này chính là một trong số hai kẻ đó.
Cô cứ tưởng bọn họ cùng thi thể Hôi Bát và Quan tài giống nhau, đều thần bí biến mất, không ngờ rằng hắn vẫn còn sống.
Cô hơi khinh thường, nói: “Tưởng đàn em Hôi Bát thì gan lớn cỡ nào, có vậy mà đã bị dọa đến phát điên… Cơ mà cũng có chút năng lực, ít nhiều còn mò được trở về”.
Xương Đông ngẫm nghĩ: “Tối qua bọn họ cắm đầu chạy loạn, rất dễ lạc đường. Nhưng có thể vừa nãy tôi đốt rác, hắn nhìn thấy cột khói đen nên lần được trở về”.
Anh lôi tên điên xuống ngồi cạnh lửa trại. Hai người chạy lạc, giờ một người trở về, vậy vẫn còn một người nữa đang bị lạc. Ngày mai khi ra ngoài tìm kiếm anh sẽ để tâm xem có tìm được nốt người kia không. Ở sa mạc hai ba ngày, chênh lệch nhiệt độ, lại mất nước, hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Tên điên cũng không ngồi yên, tay trái nắm tay phải, tay phải lại chậm chậm hướng lên trên, tới độ cao nhất định thì miệng kêu “tách”. Sau đó gã đưa tay trái lên thở phù một hơi.
Diệp Lưu Tây chẳng hiểu mô tê gì, hỏi: “Hắn làm trò gì vậy?”.
Xương Đông trả lời: “Bung dù”.
Nghĩ kỹ lại thì động tác cũng giống đấy, Diệp Lưu Tây ngồi xuống trước mặt hắn, hỏi: “Bung dù làm gì? Trời đâu có mưa?”.
Tên điên suỵt một cái, lại thần thần bí bí nói: “Cát rơi xuống, bị chôn hết rồi… không bung dù là bị chôn đấy”.
“Ai bị chôn?”.
“Bát gia…”.
Xương Đông ngay lập tức hiểu ra, anh nói: “Hắn đã quay lại chỗ Quan tài kia!”.
Diệp Lưu Tây cũng nghĩ tới, tim đập mạnh, cô cố hỏi hắn bằng giọng ôn hòa: “Chôn thế nào?”.
Tên điên lấy ngón tay chỉ lên trời: “Cát rơi… thẳng xuống… ràoooo…”.
Cái này là sao chứ…
Diệp Lưu Tây nhíu mày: “Còn Quan tài đâu rồi?”.
Tên điên cầm chiếc “ô” dịch ra một chút, híp mắt nhìn lên trời, rồi lại vội vàng che ô lên đầu, miệng lẩm nhẩm những câu không đầu không cuối “cát đổ”, “bung dù”…
…
Xương Đông đau đầu suy nghĩ nên thu xếp thế nào cho tên nấu ăn này. Không thể thả hắn đi lung tung, ngộ nhỡ lại lạc thì thêm phiền. Nhốt trong xe cũng không ổn, sợ hắn nghịch ngợm linh tinh.
Anh nói với Diệp Lưu Tây, cô chẳng nói chẳng rằng đi tới trước mặt tên nấu ăn, vung tay chém thẳng vào gáy hắn.
Tên nấu ăn rên cũng chẳng rên, cứ thế mềm oặt lăn ra đất.
Xương Đông chẳng cảm kích chút nào, nhìn cô: “Cứ như vậy? Cô có thấy quá thô bạo không?”.
Diệp Lưu Tây khẽ liếc anh: “Không thì sao? Chẳng lẽ tôi phải dỗ hắn ngủ?”.
Xương Đông khom người xốc thân thể mềm nhũn của gã điên lên vai.
“Tôi thấy cô là phụ nữ, nên ân cần nhẹ nhàng một chút”.
Anh xoay người định đi lên xe lại nghe Diệp Lưu Tây nói: “Từ từ”.
Xương Đông dừng lại, người trên vai khoảng hơn một trăm mười ký, lực áp lên vai anh vốn nặng, dừng lại càng cảm thấy nặng hơn.
Anh rũ vai, xốc lại thân thể tên điên trên vai.
Diệp Lưu Tây làm bộ như nhặt thứ gì đó, dùng sức vỗ, sau đó đưa cho anh: “Ô của hắn rơi rồi”.
Xương Đông lạnh mặt, quay đầu bước đi. (=]])
…
Sau hai đêm phải cuộn tròn người ngủ trong xe, rốt cuộc bây giờ đã có thể nằm thẳng người, bên ngoài lại yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng gió gào thét. Vốn dĩ đêm nay nhất định có thể ngủ rất ngon nhưng Xương Đông cứ cảm thấy như mình đã bỏ qua một việc gì đó.
Diệp Lưu Tây nằm ở lều sát bên, nghe được anh trằn trọc bèn lên tiếng: “Vẫn đang nghĩ về Đồi Bạch Long thứ hai à?”.
Lời này chợt nhắc nhở Xương Đông.
“Lưu Tây, cô có phát hiện hay không, nếu thật sự có đồi số hai thì nó không nhận người sống”.
“Tên kia có lẽ không phải bị cái chết của Hôi Bát dọa phát điên, bởi sau đó hắn còn quay lại chỗ Quan tài, có lẽ lúc đó hắn đã nhìn thấy chuyện gì đó, còn thấy những thứ kia lần lượt biến mất ngay trước mắt… Nhưng hắn không hề bị mang đi”.
Nói cách khác, người chết biến mất, người sống ở lại.