Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 60




Chương 60

Xương Đông cũng không nghĩ tới trong Quan tài lại là mấy con Rối bóng mặc đủ mũ mạo.

Gọi là con Rối bóng cũng không đúng lắm, vì để tiện điều khiển mà con rối thông thường cũng không lớn, chỉ khoảng ba mươi cm. Con Rối bóng lớn nhất anh từng thấy chính là búp bê da trâu ở Thanh Hải, song kích cỡ cũng không tới một thước.

Còn con rối trước mắt cao ngang người, khuôn mặt điêu khắc theo phong cách phía đông Thiểm Tây, gương mặt mỗi con một kiểu, thân thể và tứ chi đơn giản đến thô ráp, chỉ có hình dạng đại khái. Các đốt ngón tay được khâu nối, có thể lắc lư hoạt động, có điều phía sau chẳng có dây móc, cũng chẳng có thanh điều khiển.

Xương Đông lục xem bên dưới, tổng cộng có chín con rối, đều là đàn ông mặc bào sam trên đầu hoặc đội mũ hoặc quấn khăn, chân đeo ủng. Có điều vì thân thể chúng chỉ là mảnh da mỏng manh trong khi quần áo giày nón có cấu tạo bình thường nên mặc vào nhìn khá quái dị.

Diệp Lưu Tây nhíu mày: “Đây là cái quái gì? Mộ chôn quần áo di vật à?”.

Xương Đông lắc đầu: “Chưa từng nghe qua mộ chôn quần áo di vật còn cả con Rối bóng, còn có tới chín con. Chưa kể cái này đâu có giống Quan tài”.

Ngoại trừ hình dáng và kích thước giống Quan tài thì anh thấy thứ này càng giống rương chứa đồ chiếu Rối bóng.

… Âm thanh ngâm nga dần dần cũng ngừng lại. Răng Sún đánh bạo nhìn vào Quan tài một chút: bỏ công bỏ sức, đổ máu chết người chẳng lẽ nhìn một cái cũng không được. Có điều nhìn xong gã lại càng thất vọng.

Gã ngập ngừng nói: “Chuyện này… chúng ta hay là quay về đi? Ngộ nhỡ lại…”.

Lời này quả thực nhắc nhở Xương Đông. Quan tài nặng như vậy không dễ chuyển đi, mà cũng chẳng ai thừa hơi đem nhét vào chỗ cũ, hơn nữa mấy thứ con Rối bóng quỷ dị mang quần áo này… anh cảm giác không muốn động vào. Anh nhờ Diệp Lưu Tây chiếu sáng, bản thân cầm di động ra chụp lại tất cả.

Chụp xong, Xương Đông khép Quan tài lại.

Răng Sún thở phào nhẹ nhõm, quát lên với mấy tên còn lại: “Còn không đi? Ở lại chờ chết à?”.

Mấy tên kia sớm đã sợ hồn xiêu phách lạc, run rẩy chạy đi như có người đuổi. Xương Đông vội lớn tiếng gọi: “Đứng lại đã”.

Anh chỉ vào ba cỗ thi thể: “Thi thể này các cậu cứ để thế à?”

Răng Sún cứng người, nhìn qua sắc mặt đám còn lại, cảm thấy nếu nói không cẩn thận thì khó mà khiến chúng phục tùng: “Không phải bọn em mặc kệ nhưng hiện tại không đủ người. Nửa đêm rồi, ai dám cõng xác đem về chứ. Lại còn chẳng biết những người lưu lại lều ra sao. Dù sao cũng nên quay về xem xét bàn bạc một chút, sáng mai quay lại thu xếp vậy”.

Lập tức có kẻ hưởng ứng: “Đúng, đúng, để sáng mai chạy xe qua thu xếp”.

“Đi nhanh thôi, nơi này kỳ quái tà ma bỏ mẹ”.

Xương Đông cười lạnh: “Vậy những người kia thì sao? Còn hai người chạy đi mất, các cậu tính thế nào?”.

“Đợi trời sáng rồi đi tìm. Đồi Bạch Long như mê cung, trời đất tối như mực, cũng chẳng ai thuộc đường, tôi cũng chẳng thể ép họ được”.

Xương Đông đi tới bên cạnh Răng Sún, đặt tay lên vai hắn, ẩn ý nói : “Hy vọng cậu nói được làm được”.

Răng Sún vùng ra khỏi tay anh, hơi rít qua kẽ răng: “Đi thôi”.

Xương Đông lạnh mắt nhìn chúng rời đi, Diệp Lưu Tây cũng tiến lại: “Anh tốt bụng đến vậy à, muốn quản cả người chết lẫn người chạy. Người ta xưng anh em huynh đệ với nhau còn chẳng làm”.

Xương Đông trả lời: “Nói vài câu thôi, chẳng tốn bao nhiêu sức lực”.

Anh quay đầu nhìn tới ba cỗ thi thể, sau đó nhặt mấy tấm bao bố lên che mặt họ lại.

Trước khi bức ảnh Khổng Ương xuất hiện ở chỗ Diệp Lưu Tây, anh đã luôn cho rằng năm đó vụ Sơn Trà Đen là do thiên tai; thi thể Khổng Ương và các đội viên khác bị cát vàng vùi lấp, và biết đâu một ngày nào đó bão cát sẽ lại để lộ ra, phơi thân nơi hoang dã.

Anh hi vọng khi đó nếu có người đi qua tình cờ trông thấy, mặc dù có thể không nhặt xác vì phiền toái nhưng ít nhất cũng sẽ giữ lại cho người chết một chút tôn nghiêm – giống như anh đang làm hiện tại.



Nơi cắm trại vẫn yên ổn, không phát sinh chuyện gì. Đám Răng Sún quay về trước, cũng chẳng nói ngay chuyện Hôi Bát gặp nạn mà chỉ nói công việc quá nhiều, phải làm xuyên đêm. Bọn chúng về trước nghỉ ngơi, sáng mai lại đi thay ca.

Xương Đông gọi Đường Mập ra.

Đường Mập trong lòng cảm thấy chuyện không đúng lắm nên khẽ khàng hỏi: “Anh Đông, xảy ra chuyện gì rồi đúng không anh?”.

Xương Đông liếc nhìn hắn, hỏi: “Sao cậu lại hỏi thế?”.

“Răng Sún đưa mấy tên kia về, tình trạng hệt như em đêm trước vậy, ánh mắt dại hết ra, còn run lẩy bẩy nữa”.

Xương Đông nói: “Đúng là xảy ra chuyện, những người không quay về chết một nửa, một nửa mất tích”.

Đường Mập cả người lạnh ngắt, đứng đơ ra. Xương Đông cũng không chờ hắn, một lát sau Đường Mập mới chầm chậm chạy theo, lên sau xe ngồi vào chỗ mới phát hiện chân mình vẫn luôn run rẩy.

Diệp Lưu Tây lướt xem ảnh trong điện thoại, thấy Đường Mập tới liền đưa di động cho hắn: “Cậu nhìn qua thử xem có manh mối gì không?”.

Đường Mập đáp lời, tự trấn định lại, xem xét bức ảnh đầu tiên: “Cái này là phong cách vẽ thời Hán, hay gặp trong các ngôi mộ, có liên hệ rất lớn tới việc cúng tế”.

Hắn lướt qua vài tấm, nhìn tới con Rối bóng.

Xương Đông hỏi hắn: “Y phục này cũng là triều Hán?”.

Đường Mập xem xé tỉ mỉ rồi khẳng định chắc nịch: “Không, là triều Đường”.

Diệp Lưu Tây kỳ quái: “Chờ đã, tôi điểm lại đã: ý cậu là, tôi là người hiện đại ở vùng gò Đồi đất Yardang phát hiện bức họa đời Hán có phong cách vẽ trên Quan tài, bên trong là con Rối bóng mặc quần áo triều Đường?”.