Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 59




Chương 59

Diệp Lưu Tây còn chưa kịp thấy rõ bên trong có những gì bỗng nghe tiếng người kinh hô, lại có tiếng thứ gì đó bay đến. Cô vội quay đầu nhìn.

Thứ bay đến thế nhưng chính là chiếc xẻng Hôi Bát ném ra vừa nãy, nó bay vút tới, nện vào gò đất cách đó không xa tạo ra một tiếng động lớn.

Răng Sún nhảy dựng lên: “Ai? Ai ở ngoài kia? Anh em cẩn thận đừng để bị con mẹ nó tính kế…”.

Lại một tiếng trầm trầm vang lên, nắp Quan tài vừa mở ra đã lần nữa đóng xuống.

Mọi người đưa mắt nhìn qua: Hôi Bát vẫn giữ nguyên tư thế cúi người không nhúc nhích, vạt áo và tóc trên đầu bị gió thổi tán loạn.

Răng Sún đánh bạo đi qua, gã ngồi xổm xuống nhìn, run run giọng: “Bát… Bát gia?”.

Ánh sáng mỏng manh từ đèn pin chiếu xuống, chỉ thấy Hôi Bát trợn tròn mắt, trên cổ có vệt máu mỏng manh, mới đầu máu chỉ ri rỉ rồi sau đó phun xối xả.

Răng Sún hoảng sợ ngã bệt xuống, dùng cả tay cả chân mà lùi ra. Một cơn gió mạnh thốc qua, lúc này thi thể Hôi Bát rốt cuộc cũng đổ xuống.

Sau một thoáng yên lặng, cả đám người lúc này hoàn toàn rối loạn. Có tên run như cầy sấy, có tên lại như phát điên bán sống bán chết lao ra ngoài. Răng Sún lúc này mới có phản ứng lại, gào lên: “Đừng chạy, quay lại ngay. Mọi người phải ở cạnh nhau”.

Gã gào rát họng nhưng vẫn có hai tên cắm đầu chạy mất hút.

Xương Đông lạnh cả người. Đây là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy một người đổ máu mất mạng ngay trước mắt mình. Chuyện đoàn Sơn Trà Đen năm đó tuy thê thảm nhưng đều bởi thiên tai, anh lại mất ý thức, cũng không thấy cảnh đầm đìa máu tươi như vậy.

Anh thấy hơi buồn nôn, theo bản năng lùi lại hai bước. Diệp Lưu Tây quay sang Răng Sún nói: “Cậu, cả cậu nữa, khiêng xác đi đi”.

Răng Sún sửng sốt vâng dạ, cứ thế làm theo.

Diệp Lưu Tây mượn đèn pin của Xương Đông đi tới xem xét chiếc xẻng vừa bay tới. Bởi sử dụng thường xuyên nên lưỡi xẻng hình trăng non được mài sắc lẻm đến mức phát sáng được, nghĩ cũng phải, ngay cả đất nhiễm phèn cứng vậy cũng chém vào được thì muốn chém đầu người cũng chẳng khó khăn gì, chỉ một tích tắc ấy là đủ.

Nhưng kỳ quái là xẻng dù sao cũng không phải phi đao, lại nói góc độ cúi người của Hôi Bát, muốn từ cách xa vài thước ném xẻng bay tới, lại chính xác cắt ngang yết hầu… chuyện này ai mới có thể làm nổi?

Chẳng lẽ là thứ đêm trước túm lấy Đường Mập? Dường như nó không muốn người ta mở Quan tài ra. Hiện tại nó trốn ở góc nào, sau khi đắc thủ đã chuồn đi mất hay vẫn rình rập chờ cơ hội ra tay?

Diệp Lưu Tây đứng lên, nhất thời hơi sợ hãi. Mãi cho tới khi Xương Đông gọi cô qua xem bức họa trên mặt Quan tài.

Bức ảnh Đường Mập đưa cho anh xem chỉ là một phần nhỏ. Bức tranh này hoàn chỉnh hơn, vẽ một đoàn người rất dài đang đi trên đường. Đa số người đều bị gông xiềng, binh lính ngồi trên lưng ngựa hung hãn vung roi da, dường như thúc giục đội ngũ đi nhanh hơn một chút.

Tất cả đều hướng về một cánh cổng cao lớn đóng kín.

Đây là Ngọc Môn Quan sao?

Sự chú ý của Xương Đông cũng không hoàn toàn đặt lên bức tranh. Anh không kiềm được mà hỏi Diệp Lưu Tây: “Cô đối với chuyện chết người này không có phản ứng gì sao?”.

“Để ý thì có lợi gì, hắn chết thì cũng chết rồi”.

Xương Đông cảm thấy không hợp lý: “Tôi nói không phải chứ… nhìn phản ứng của cô thì trước kia hẳn là gặp qua người chết không chỉ một lần đâu”.

Có khả năng. Nhưng trước mắt cô quan tâm bức tranh trên Quan tài này hơn: “Tranh này… là vẽ Ngọc Môn Quan sao?”.

Xương Đông đáp: “Khả năng cao là vậy, cái bài ca vừa rồi có nhắc đến ‘kim ốc tàng kiều’ – đây là điển cố về Hán Vũ Đế. Hơn nữa Ngọc Môn Quan cũng là do Hán Vũ Đế mở ra thông tới Tây vực vào thời điểm thiết lập Hà Tây tứ quận. Đường Mập có nói tranh này vẽ theo phong cách thời Hán. Tôi nghĩ đây là vẽ lại cảnh lưu đày tội nhân ở triều Hán”.

Cụ thể thế nào thì Xương Đông cũng không nói thêm được: “Nên đi hỏi Đường Mập, hắn buôn đồ cổ, đối với điển tích lịch sử đều thuộc làu”.

Diệp Lưu Tây đưa ngón tay gõ lên mặt Quan tài. Chất gỗ khá dày, không như vỏ dưa – gõ vào là biết ngon hay dở.

Cô trầm ngâm: “Bài hát kia tôi từng ngâm qua. Cái rương này chắc là tôi mở được”.

Xương Đông theo bản năng liếc qua thi thể Hôi Bát, hiện tại đã nằm chung với hai cỗ thi thể khác. Mới trước đó thôi còn phân kẻ đứng đầu, kẻ là tay sai phía dưới, hiện tại thì đều nằm đó như nhau cả.

Diệp Lưu Tây nhìn ra tâm tư của anh, trấn tĩnh nói: “Không sao đâu. Tôi đây không bị treo cổ chết vậy đến lúc có chết thật thì cũng phải chết một cách thật đặc biệt. Cái kiểu bị xẻng cắt đứt đầu này tôi không nhận đâu”.

Cô đứng lên, một bàn tay đặt trên cái Quan tài.

Gió nổi lớn, tạo cảm giác con bọ cạp nơi khóe mắt cô sinh động như thật. Tim Xương Đông đập mạnh, trực giác cảm thấy cô sẽ không gặp chuyện gì, nhưng đồng thời lại lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Diệp Lưu Tây lại chẳng thèm để ý: “Xương Đông, anh đoán xem, trong Quan tài là vàng bạc tài bảo hay thi thể Khổng Ương? Hay lại là thi thể của một ‘tôi’ khác?… Tôi là tôi thích trường hợp cuối đấy. Như vậy sẽ kích thích lắm”.

Cô hơi dùng sức, một tay xốc nắp Quan tài lên.

Vừa đập vào mắt, trong đầu cô liền nảy ra một ý nghĩ: Tốt, quả nhiên bà đây mở được Quan tài.

Ý nghĩ thứ hai là: Hôi Bát này bỏ mạng cũng thật uổng.