Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 58




Chương 58

Việc đào Quan tài ra không quá suôn sẻ, đã thay đổi ba bốn tổ, Hôi Bát liên tục quát tháo chỉ huy, thậm chí còn tự mình đụng tay đào, nhưng đến tận nửa đêm cũng chỉ có thể đào ra một cái rãnh hẹp ở giữa gò đất, lộ ra khoảng hai phần ba thân Quan tài. Quan tài cắm ngang gò đất hiện tại nhìn giống hệt đầu lưỡi thò ra khỏi cái miệng há hốc.

Răng Sún dẫn cầm dây thừng ra nói: “Bát gia, kéo ra đi”.

Hôi Bát cũng đã mệt đến mức chả còn sức để ý cái gì mà bức họa trên mặt Quan tài nữa, gã phun một bãi nước bọt: “Buộc vào đi, tụi bây đâu, lại đây kéo đi”.

Pin yếu, ánh đèn pin tối dần. Loay hoay một lúc cả đám đã buộc chặt Quan tài, mỗi bên đứng bốn tên, dây thừng quấn lên vai như đang kéo thuyền, miệng gào ầm lên: “Một, hai, ba… kéo!”.

Hôi Bát cũng dùng xẻng đào, thấy chỗ nào nơi lỏng liền gá thêm vài xẻng.

Cũng chẳng rõ khí vận của hắn là tốt hay không tốt, qua vài phút, phần sau chiếc Quan tài bị vùi ở gò đất bỗng lỏng ra, lại còn bị kéo mạnh – thế là gần như bị lôi thốc ra. Hai tên đứng đầu tránh không kịp bị đập bay ra ngoài, đầu đập vào gò đất đối diện.

Quan tài rơi xuống đất đánh ầm một cái, cát bụi nổi lên mù mịt lại bị gió thổi tán loạn.

Trong lúc nhất thời cả đám người rối loạn, ồn ào nói đủ thứ, chợt có người nói: “Bát gia, người không xong rồi, đầu vỡ nát cả còn đâu…”.

Người vừa sống sờ sờ mà chỉ chớp mắt đã mất đi hai mạng, Xương Đông có chút không đành lòng, Diệp Lưu Tây nói: “Không phải điềm lành rồi, còn chưa khai quan đâu đấy”.

Hôi Bát gào to: “Im hết đi, trước hết khiêng xác các anh em lại gần đây đã”.

Giọng hắn có lực chấn nhiếp không nhỏ, ngừng lại một chút, Răng Sún vâng lời, dẫn người nâng thi thể hai đồng bọn đến. Những kẻ khác đứng xem sắc mặt có chút phức tạp, dù sao mới đây thôi cả đám còn cùng nhau ăn ở nói cười.

Hôi Bát nói: “Ông đây là người nghĩa khí. Được rồi, Trần Tam cùng Mã Phong vì chúng ta mở đường, trong Quan tài này có gì sẽ chia cho họ một nửa”.

Cả lũ im phăng phắc, ngay sau đó Răng Sún nói: “Bát gia, vậy không thích hợp lắm. Chúng ta phân cho họ nhiều hơn tí là được, chứ họ chiếm một nửa vậy các anh em còn lại chỉ còn lại cái nịt à”.

Những kẻ khác cũng bất mãn:

“Đúng vậy, người chết cũng chết rồi, chia nhiều thì họ cũng có được hưởng đâu chứ”.

“Chia cho đàn bà trong nhà, hừ, còn không phải cuối cùng tiện nghi cho thằng đàn ông khác sao? Thà rằng chia cho các anh em nhiều hơn vài phần”.

Hôi Bát thấy đám thủ hạ sau khi khủng hoảng đã hồi phục tinh thần vài phần, gã vừa lòng trao đổi ánh mắt với tên sún: “Thôi chia chác tính sau đi, khai quan trước đã”.

Đám người liền xúm lại vây quanh Quan tài, bỏ mặc hai cỗ thi thể còn chưa hết hơi ấm lạnh lẽo nằm phơi trong gió lớn.

Tuy đã sớm biết Hôi Bát chẳng tốt đẹp gì nhưng cái kiểu nhanh như vậy trở mặt vô tình khiến đáy lòng Xương Đông lạnh ngắt.

Răng Sún chợt kêu to: “Bát… Bát gia! Đây không phải Quan tài, không có đóng đinh đâu”.

Những người khác cũng vừa tìm cách mở vừa la hét ầm ỹ:

“Bên này, nhìn bên này! Có bản lề! Ông tôi trước kia có một cái rương kiểu thế này, nhấc lên cái là mở ra luôn”.

“Rõ là giống rương mà lại làm hình dạng như Quan tài…”.

Hôi Bát mắng lớn: “Nói nhiều cái mẹ gì, mở ra là biết”.

Hắn đặt tay lên trên Quan tài.

Đúng lúc này gió bỗng giật mạnh, truyền tới thứ âm thanh quái dị, nghe loáng thoáng như có tiếng nói thì thầm. Lắng tai nghe kỹ lại giống như tiếng ngâm nga.

Hôi Bát cau mày: “Tụi bây nghe cái gì không?”.

Thứ âm thanh ngâm nga kia đứt quãng mơ hồ khi có khi không, Hôi Bát nghe thật kỹ, hồi sau cũng nghe được vài chữ: “Ngọc Môn Quan… nhập Quan…”.

Xương Đông cũng nghiêng tai lắng nghe nhưng âm thanh bị gió thổi phiêu đãng, anh chỉ mơ hồ nghe được câu “Người kim ốc tàng kiều”…

Diệp Lưu Tây lại chợt bật cười: “Tôi thấy là chuyện này có liên quan với tôi đấy”.

Cô bước qua Xương Đông, thản nhiên đi ra ngoài.



Tự nhiên sau gò đất có hai người xuất hiện, Hôi Bát sợ tới mức lông tóc dựng đứng cả. Sau khi nhận ra Diệp Lưu Tây và Xương Đông tim hắn càng đập bình bịch.

Hắn không biết Diệp Lưu Tây vì sao có mặt trong cuốn sổ kia, nhưng cứ nhìn cách hành sự của cô cũng thấy cô không phải người dễ chọc vào, vậy nên hắn đối với cô vẫn luôn tuân theo nguyên tắc có thể không thể đắc tội liền không đắc tội. Bây giờ giữa đêm khuya khoắt cô đột nhiên xuất hiện, khóe mắt lại vẽ thêm hình bọ cạp kỳ dị, nửa cười nửa không, cứ như hóa thành người khác.

Hôi Bát gượng cười giả lả: “Chị Tây… nửa đêm sao lại hát dọa người như thế”.

Diệp Lưu Tây nói: “Nghe cho rõ đi, là tôi hát à?”.

Không cần cô nhắc, Hôi Bát vừa nói xong cũng đã biết mình nhầm: thứ âm thanh kia mới đầu sụt sùi nỉ non, sau lại như từng lớp sóng trập trùng giăng khắp nơi.

“Ngọc Môn Quan, Quỷ Môn Quan, Xuất Quan một bước máu chảy cạn, người kim ốc tàng kiều tự vui sướng, đâu màng ta Nhập Quan lệ chứa chan”.

Nghe rõ lời hát, đám thủ hạ Hôi Bát ai nấy mặt mũi trắng bệch. Đến Răng Sún cũng run lẩy bẩy. Hôi Bát bỗng phát hỏa, nuốt nước miếng, gào ầm lên: “Con mẹ nó, giả thần giả quỷ cái chó gì”.

Dứt lời hắn liền vung xẻng, hướng chỗ tối tăm mà ném qua. Đầu xẻng rất bén, sức hắn lại lớn, chiếc xẻng lao đi cắm vào lớp đất phèn cả tấc, song không đứng vững lại đổ xuống.

Hôi Bát trên mặt căm tức, hung hãn nói: “Chị Tây, tôi đối với chị luôn khách khí không phải vì tôi sợ chị đâu. Chị nói cho rõ đi, có phải định đến cướp đồ không? Nhưng chị nên nhớ chuyện gì cũng phải biết trước sau, huynh đệ tôi đổ máu mất mạng mới lấy được thứ này, bảo tôi dâng cho chị thì tôi đây không thoải mái được”.

Diệp Lưu Chị Tây tỉnh bơ cười cười: “Nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ đến đây xem náo nhiệt thôi”.

Hôi Bát có vẻ không tin, song cô đã nói như vậy hắn cũng không trở mặt hẳn: “Chúng ta giao hảo tốt, tôi cũng không phải không biết điều; thế này đi, nếu trong rương là đồ tốt thì ai gặp sẽ được chia, cho chị chọn nhiều hơn hai thứ”.

Hắn cúi người, dùng sức mở.