Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 57




Chương 57

Sự lạ ở Đồi Bạch Long ắt sẽ không phải chuyện râu ria tầm thường, Xương Đông hỏi Đường Mập: “Cả đám Hôi Bát đi hết à?”.

“Đều đã đi hết, yên yên lặng lặng mà rời đi. Chúng không muốn làm người khác chú ý, để lại hai ba tên ở lại trông nom. Em nói em mắc tè để chuồn ra đấy… Anh Đông, em quay trở về đây”.

Xương Đông dặn dò hắn: “Cậu buổi tối phải cẩn thận đấy, chỗ này không thái bình đâu”.

Đường Mập vâng một tiếng rồi rụt cổ lui đi, chẳng dám nhìn đến Diệp Lưu Tây. Sau khi bị dạy dỗ hắn đã lại càng thêm sợ cô vài phần.

Xương Đông quay đầu nhìn Diệp Lưu Tây, hỏi: “Có đi xem không? Chân cô có đi được không?”.

Diệp Lưu Tây đã cầm sẵn dao trên tay, nói: “Chân đau thì biết sao được. Anh cũng chẳng cõng tôi, phải tự chống đỡ thôi”.

Xương Đông buồn cười nhưng thấy cô nói cũng đúng: làm gì có chuyện nửa đêm cõng nhau đi theo dõi người khác bao giờ.



Ban đêm không so được với ban ngày, rất khó lần theo vết chân. Đám Hôi Bát đã đi khỏi một lúc rồi, nhất thời chẳng biết theo hướng nào mà tìm. Xương Đông nói: “Cô chờ tôi một lúc”.

Anh nhìn quanh, sau đó chạy lấy đà lao vụt tới một cái gò đất, cánh tay dụng sức dám lấy, chân mượn lực leo lên. Sau vài lượt như vậy anh đã đứng trên đỉnh gò đất.

Diệp Lưu Tây ngửa đầu thấy anh nhìn quanh khắp các hướng sau đó hạ thấp trọng tâm, linh hoạt mà nhanh nhẹn nhảy xuống: “Đi bên này”.

Đám Hôi Bát cũng đi không quá nhanh, vài phút sau hai người đã theo kịp song cũng không tới gần, chỉ lẳng lặng theo dõi từ xa.

Diệp Lưu Tây đột nhiên hỏi anh: “Anh từng luyện qua à?”.

Xương Đông không kịp phản ứng, hỏi lại: “Cái gì?”.

Diệp Lưu Tây vươn ngón tay, khoa tay múa chân biểu đạt động tác của anh, còn kèm cả âm thanh: “… Viuuu”.

“Tôi từng luyện qua parkour một thời gian, còn đánh đấm chỉ tính là hạng hai thôi, còn kém hảo thủ ba lần vô địch võ thuật toàn quốc nhiều lắm”.

Ba lần vô địch võ thuật toàn quốc…

Câu này nghe quen quen, Diệp Lưu Tây khẳng định mình từng nghe qua ở chỗ nào rồi. (:]])

Đám Hôi Bát thi thoảng lại ngừng lại tìm ký hiệu ở các gò đất. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng dường như gió ngày càng mạnh, luồn thổi qua các Đồi đất Yardang tạo ra âm thanh quái lạ kỳ dị. Diệp Lưu Tây vài lần quay đầu nhìn lại đều cảm thấy ghê ghê, cứ như bản thân tự dọa mình.

“Tôi kể chuyện kinh dị cho anh nghe nhé”.

Xương Đông nhìn chằm chằm đám người trước mặt, thuận miệng đáp: “Ừ”.

“Có một nam một nữ, đêm khuya đi theo một nhóm người. Người con trai đi quá nhanh, cô gái bị lạc lại phía sau, dù cố gắng đi theo nhưng đột ngột bị thứ gì đó túm lấy lôi đi mất. Người thanh niên đi trước hoàn toàn không biết, cứ thế tiếp tục đi…”.

Xương Đông đột ngột dừng bước, Diệp Lưu Tây đang nói nên không để ý suýt nữa đụng vào lưng anh.

Cô chặc lưỡi: “Sao, truyện rất đáng sợ đúng không? Nhưng sợ nhất là người con trai vẫn luôn cảm thấy có người đi theo phía sau, anh ta còn tưởng đó là cô gái kia, song kỳ thật không phải…”.

“Tay”.

“Hả?”.

Xương Đông chìa tay ra, nắm lấy bàn tay cô: “Tôi nhát gan, sợ là đi tiếp sẽ có chuyện gì kỳ quái gì đó”.

Diệp Lưu Tây thoáng nhìn qua bàn tay hai người nắm chặt: “Nói đến tay tôi lại nhớ đến một chuyện, trong truyện kia, người con trai luôn nắm tay dắt cô gái đi, nhưng thật ra…”.

Xương Đông xiết chặt bàn tay cô.

Diệp Lưu Tây rốt cuộc không kể chuyện nữa.



Đi khoảng chưa đến nửa giờ cũng đến nơi.

Gió trở, Xương Đông kéo Diệp Lưu Tây tránh ở phía sau một gò đất. Nhìn thoáng qua đám Hôi Bát hình như có chín người.

Ánh đèn hắt lên dãy gò đất thô ráp ngẫu nhiên mà lại như có trật tự. Đám người buộc đèn pin vào cán xẻng đặt tại một số vị trí xung quanh, soi cả một khoảng sáng rực. Hôi Bát đứng chỉ huy, bảo hai tên đi lên trên cao canh gác, còn lại cứ ba người một nhóm chia làm hai tổ thay phiên nhau làm việc.

Nhất thời trừ bỏ tiếng gió chỉ còn lại tiếng xẻng chém vào gò đất cùng với đó là tiếng Hôi Bát quát tháo: “Chậm thôi! Chậm thôi, đừng có đào hỏng cả mặt trên, rồi sao nhìn thấy bức tranh được nữa? Có bức tranh chính là tác phẩm nghệ thuật đấy, vậy mới đáng tiền”.

Xương Đông nhìn thật kỹ: thứ gọi là Quan tài kia nằm giữa gò đất, toàn thân khảm vào trong, phải đào từng chút một.

Diệp Lưu Tây kỳ quái hỏi: “Đây có tính là Quan tài không? Quan tài thường phải chôn dưới đất chứ, thế này nằm trên mặt đất mà”.

Không sai, vị trí Quan tài này cách mặt đất quá nửa thân người, không thể tính là nhập thổ vi an được.

Xương Đông khẽ khàng nói: “Chưa kể mặt Quan tài này làm bằng tấm ván gỗ, không giống thói quen hạ táng của dân địa phương…”.

Cứ xem mộ Tiểu Hà làm ví dụ, phần lớn Quan tài bọc da trâu; các chuyên gia nói đây là trực tiếp giết trâu, lột da bọc quanh Quan tài sau đó mới hạ táng. Da trâu gặp khô sẽ co rút lại, mà cát sẽ hút hết máu huyết và hơi ẩm, như vậy sẽ bảo tồn thi thể gần như hoàn hảo. Cổ nhân ở nơi địa phương có hoàn cảnh khắc nghiệt này đã nghĩ ra biện pháp vô cùng hữu dụng ấy. Sau này các nhà khảo cổ phương Tây khi khai quật đều rất tán thưởng.

Còn Quan tài này không phải loại dùng để bảo quản thi thể. Chẳng lẽ người được chôn không quan trọng?

Xương Đông cảm thấy bọn Hôi Bát chuyến này sẽ chẳng ăn mừng được.