Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 54




Chương 54

Diệp Lưu Tây hừ mũi, vẫn đứng tại chỗ, không có gì làm nên nhàm chán nhìn quanh quất.

Đám người Simon đang vận chuyển đồ nghề chụp ảnh, chuẩn bị chụp chủ đề “tận thế ở Lâu Lan”.

Hôi Bát đang chia thủ hạ thành bốn nhóm, mỗi nhóm hai ba người, to giọng nói: “Chia ra bốn hướng, trên đường nhớ để lại ký hiệu, đừng có để lạc rồi không tìm ra đường về, nhìn cho kỹ vào, đừng có để sót bất cứ thứ gì. Muốn làm giàu thì gan phải to lên, đừng như ai kia…”.

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về một phía, ánh mắt chán ghét.

Ở hướng đó, xe của Đường Mập đang chầm chậm rời đi.

Đám thủ hạ của Hôi Bát đã sớm đi mất dạng, ngoại trừ cuốc xẻng còn mang theo cả bao tải, làm như có rất nhiều món hời đang chờ bọn chúng tới nhặt.

Bên đám Simon cũng đã lắp đặt xong thiết bị, dùng tới hai tấm hắt sáng, hai cô người mẫu được hóa trang đậm đến nhìn không rõ đường nét ngũ quan, Diệp Lưu Tây thậm chí không nhận ra nổi ai là Kiều Mỹ Na nữa. Mạnh Kim Cổ thế nhưng vẫn trợn mắt vuốt mông ngựa nói dối: “Thật sự là quá đẹp rồi”.

Một cô người mẫu làm bộ hờn dỗi nũng nịu với hắn: “Anh hư quá đi~”.

Cái biệt danh ‘Kim loại màu’ của hắn đã sáng lại càng thêm sáng rồi.

Xương Đông kiểm tra xe ổn thỏa, ném túi dụng cụ vào toa sau xe, lại tiện tay kéo cửa lại, anh gọi Diệp Lưu Tây: “Lên xe được rồi, chúng ta…”.

Chợt Diệp Lưu Tây thở dài.

Theo ánh mắt cô, Xương Đông nhìn thấy xe Đường Mập đã trở lại, xe dừng phía xa xa, từ bên trong xe gã khổ sở bò ra, thất tha thất thểu chạy về phía này.

Xương Đông đứng cạnh Diệp Lưu Tây lấy làm lạ, Đường Mập đi theo đường quay về định sẵn thì có việc gì được chứ.

Diệp Lưu Tây nói: “Phủi mãi không sạch, đây là lần thứ mấy rồi? Tôi nói cho anh biết nhé, ba lần phủi mà không xong thì gắn bó cả đời. Anh cứ thử cân nhắc yêu luôn cậu ta đi”.

Trong lúc hai người nói chuyện thì Đường Mập đã chạy đến trước mặt hai người, hắn mặt mũi tái nhợt, môi không huyết sắc: “Anh Đông… em không tìm được đường. Hoàn toàn không có cờ tiêu…”.

Xương Đông cũng đoán được nguyên nhân: “Đêm trước gió lớn như vậy có lẽ đã thổi bay cờ tiêu rồi”.

Đường Mập ngập ngừng: “Không đâu, không chỉ vậy, ngay cả vết bánh xe cũng… kỳ cục lắm”.



Đường Mập nhớ rõ đêm trước khi hắn đi vào, dù đường đi quanh quanh co co nhưng không có quay vòng lại ngả cũ. Thế mà hôm nay hắn lái xe ra ngoài lại thấy thật nhiều vết bánh xe uốn éo chỗ rẽ chỗ ngoặt, đi vòng quanh đài đất rồi quay về đường cũ.

Sau vài lần rẽ linh tinh, hắn rùng mình nhận ra mình đang đi vòng vèo. Hãi nhất là khi hắn chạy đến cuối, vết bánh xe lại mất hút trước một cái gò Đồi đất Yardang.

Đường Mập cố bấm bụng xuống xe xem xét lại phát hiện ra một điều: thông thường khi dừng xe trước gò đất thì sẽ luôn có một khoảng cách nhất định giữa bánh xe và gò đất, nhưng cái vết bánh xe này không như vậy, cứ thế một mạch kéo thẳng tới gò đất. Giống như vệt bánh xe bị gò đất đè bên dưới. Nói cách khác, là cả chiếc xe như bị gò đất nuốt chửng vậy.

Lúc đó bốn phía vắng tanh vắng ngắt, tịch mịch lặng yên như tử địa, khắp nơi lơ lửng bụi đất vàng; hắn ngửa đầu nhìn gò đất, bởi tâm lý e sợ mà có cảm giác gò đất này hình dạng quái dị, cứ như con quái vật sẽ bất thình lình cúi người há miệng nuốt chửng lấy mình.

Vậy nên hắn hốt hoảng quay đầu bỏ chạy.



Ban đêm có thứ bất thình lình túm kéo Đường Mập, cửa xe của Kiều Mỹ Na thì tự nhiên bị mở ra, giờ lại có chuyện vết bánh xe kỳ quái, Vậy là đã liên tiếp xảy ra ba chuyện lạ.

Đường Mập thần kinh không vững, liên tục lải nhải: “Anh Đông, chẳng lẽ chúng ta bị vây khốn ở đây, không thể ra được?”.

Xương Đông thấy rất phiền nhưng cũng lại thương hắn yếu đuối, đành nói như dỗ dành: “Cậu cứ nghỉ ngơi chút đi đã, không thì ra kia xem người ta chụp ảnh. Để tôi lái xe ra xem sao”.

Sau đó anh quay người gọi Diệp Lưu Tây: “Qua đây tôi nói chút chuyện”.

Diệp Lưu Tây theo anh đến bên xe.

Xương Đông cân nhắc một chút, cảm thấy cô chắc cũng chẳng sợ hãi gì đâu, sau đó mới nói: “Sáng nay tôi có xem qua thiết bị GPS và điện thoại vệ tinh, đều không có tín hiệu”.

Diệp Lưu Tây ừ một tiếng: “Như thế là bình thường hay bất thường?”.

“Bất thường. Đợi tôi đi xem vết bánh xe thế nào, tiện đi tìm manh mối Khổng Ương luôn. Cô ở lại chỗ này đi, nhiều người như vậy, phải có người ở lại”.

Diệp Lưu Tây nói: “Đi đi”.

Xương Đông xong việc liền xoay người đi, Diệp Lưu Tây lại nói thêm: “Mà anh nhớ cẩn thận một chút. Nếu anh chết bên ngoài thì sẽ chẳng còn ai đáng tin cậy cùng tôi tính toán thương lượng mọi chuyện nữa”.

Xương Đông đi rồi, trừ bỏ Đường Mập ngồi run rẩy một bên thì cả khu cắm trại đều rất yên bình. Người mẫu tạo dáng, nhiếp ảnh gia liên miệng khen “Tốt”, “Đúng rồi”, “Cứ như vậy”… tiếng bấm máy vang lên tanh tách.

Diệp Lưu Tây nằm ở ghế vải bạt, con dao chặt dưa dắt ở một bên, trong tay cầm cuốn tạp chí thời thượng mượn về, liên tiếp lật.

Đường Mập bỗng tiến lại, hắn quỳ xuống trước mặt cô, tay run run bám vào mép ghế: “Chị Tây”.