Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 55




Chương 55

Diệp Lưu Tây không để ý, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”.

“Lần trước em lẻn vào xe chị thật ra là định ăn trộm đồ. Em biết chị có Cốc Mã não đầu thú nên theo đến. Lúc vào Lop Nur em còn định ra tay nhưng không có cơ hội”.

Hắn sẵng giọng chửi bản thân: “Là em mất não rồi, lẽ ra không nên sinh ý xấu”.

Diệp Lưu Tây ném tạp chí sang một bên, sốt ruột: “Nói thẳng ra đi”.

“Chị Tây… chị có thể giúp em được không? Em không muốn chết đâu, cái nơi này… cái nơi này…” – hắn hạ dần thanh âm – “cái nơi này nhất định có vấn đề, chỗ nào cũng tà môn quỷ dị, nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay…”.

Diệp Lưu Tây ngắt lời hắn: “Muốn tôi giúp cậu, hừ, vậy cậu cho tôi được cái gì?”.

Đường Mập nuốt nước miếng: “Chị muốn sao cũng được, chị bảo em làm gì em cũng làm, cứ coi em như sai vặt đi”.

“Sao lại nhờ tôi, chỗ này bao nhiêu người thế này, xét về quan hệ thì cậu với Xương Đông thân thiết hơn cơ mà”.

“Em nghĩ qua rồi, Hôi Bát nhiều người nhất nhưng chỉ là thùng rỗng kêu to, Mạnh Kim Cổ là đồ nhà quê không não. Người đáng tin chỉ có chị và Anh Đông, nhưng Anh Đông thì… em biết năng lực của Anh Đông, chị thì em không biết nhưng… Nếu chọn một người em sẽ chọn chị”.

Diệp Lưu Tây nhìn Đường Mập chằm chằm: cổ hắn nổi gân xanh, mồ hôi chảy ròng ròng, rõ ràng là sợ đến vãi tè mà vẫn tính toán tâm cơ.

Cô cười rộ lên: “Vậy à, được rồi Đường Mập, chị đây sẽ nói cho cậu nghe”.

Cô ra hiệu bảo hắn nhìn quanh một chút, thong thả nói: “Nơi này nhiều người như vậy, nhưng nếu không may có chuyện, giả như chỉ có thể chọn một người để mang ra ngoài vậy thì tôi chắc chắn sẽ chọn Xương Đông. Chẳng phải vì thân sơ quen biết, mà vì anh ta hữu dụng nhất”.

“Mình tôi thì có bảy phần sống, thêm vào anh ta chắc cũng lên được tới chín phần”.

“Cậu nói nguyện làm sai vặt cho tôi… cái này, không có ý nhục mạ cậu đâu, tôi chỉ ví dụ cho cậu nghe. Nếu thiên hạ thái bình yên yên ả ả thì nuôi chó cưng đương nhiên rất tốt, song trong tình huống nguy cơ tứ phía, thì bản thân cậu hẳn nhiên cũng mong thứ đứng cạnh mình là một con chó săn răng sắc vuốt nhọn, đúng không nào?”.

“Cậu nhìn cậu xem, nhát gan run rẩy, như vậy thì có lợi gì cho tôi đâu? Với tính toán của tôi, xếp sau Xương Đông sẽ là Hôi Bát, hắn gan lỳ mà đủ ngoan ngoãn vâng lời. Xếp sau Hôi Bát là Mạnh Kim Cổ – anh ta ít nhiều cũng khỏe mạnh. Còn cậu thì sao?”.

Cô vươn tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt chảy dài của Đường Mập: “Tôi cũng nghĩ nơi này sẽ có chuyện không may… mà người đầu tiên đi đời dễ lại là cậu đấy”.

Đường Mập cứng người, hầu kết giật giật.

“Có điều cũng không đến mức hết hi vọng. Muốn đấu với bầy sói thì phải ác hơn sói; không muốn chết thì phải nhe nanh giở vuốt ra. Lúc ấy á, kể cả cậu không muốn gia nhập với tôi thì tôi cũng vắt óc nghĩ cách để mượn sức cậu”.



Gần chạng vạng thì đám Simon cũng quay chụp được một ít, bọn thủ hạ Hôi Bát cũng lần lượt quay về. Nhìn cả lũ như tuồng chèo, lúc đi bao lớn bao nhỏ, lúc trở về nhóm thì ủ dột, nhóm thì hùng hùng hổ hổ.

Riêng nhóm đi về hướng tây do tên sún dẫn đầu lúc trở về tuy bao xẹp lép nhưng nhìn thái độ bọn chúng khá kỳ lạ, miệng im như hũ nút, lầm lầm lũi lũi chui vào lều.

Xương Đông là người quay về muộn nhất. Xe anh quay về vừa đúng giờ cơm. Phía lều Hôi Bát đang nấu cháo nóng hổi, bên Mạnh Kim Cổ dùng bếp gas mini nấu nướng.

Còn Diệp Lưu Tây, cô căn bản chẳng có tính toán nấu cơm, vẫn mặc áo bông ngồi trên ghế bạt bên cạnh đặt ngọn đèn.

Anh xuống xe mới biết Hôi Bát theo lệ đã sai người mang hai phần cơm sang rồi.

Xương Đông đem sự tình cả ngày nay kể lại ngắn gọn cho Diệp Lưu Tây: “Không thu hoạch được gì. Tôi cũng đi tìm vệt bánh xe Đường Mập kể, cậu ta nói không sai. Ngoài ra còn có điểm quái lạ cậu ta nhìn không ra…”.

Lúc đầu Xương Đông nghĩ chỉ cần đi theo vệt bánh xe sẽ không nhầm, nhưng đúng là đi xa thêm một km thì vệt bánh xe của anh đã biến mất.

“Đường Mập nhìn không kỹ, nghĩ là vệt bánh xe đều giống nhau, nhưng lốp xe của tôi khác, hoa văn trên lốp không giống vậy. Thế mà đi ra không xa liền mất dấu, cứ như bị đột nhiên chặt đứt, không tìm ra vết tích nữa. Còn vết bánh xe đi lòng vòng thì tôi cảm thấy không phải những xe đang ở nơi này”.

Trong bóng tối nhập nhoạng mơ hồ có bóng người run rẩy, Xương Đông nhìn kỹ mới phát hiện ra là Đường Mập đang ôm đầu ảo não ở chỗ khuất ánh đèn. Mới đầu anh còn tưởng hắn là tảng đá chứ.

Anh phát cáu, hỏi: “Cậu chui vào xó đấy làm cái gì? Sao không ra chỗ sáng sủa mà ngồi? Nhỡ bị lôi đi lần nữa lại chẳng ai biết”.

Đường Mập cũng chẳng hé răng…

Diệp Lưu Tây coi như Đường Mập không tồn tại, hơi hướng sang phía lều bọn Hôi Bát nói: “Hôm nay bọn chúng chắc có thu hoạch lớn”.

“Hôi Bát nói với cô?”.

Diệp Lưu Tây lắc đầu.