Chương 53
Simon đang ăn sáng, vừa ăn vừa thảo luận kế hoạch quay chụp. Nhìn thấy Diệp Lưu Tây, mấy người đều khách khí, cảm thấy sáng nay cũng may có cô nhắc nhở. Sau đó bọn họ nghĩ lại mới run, đám người Hôi Bát hung thần ác sát, ai biết được chúng sẽ làm những gì.
Diệp Lưu Tây gọi Kiều Mỹ Na ra hỏi lại sự tình.
Kiều Mỹ Na lúc không hùng hổ tức giận có vẻ khá hiểu chuyện. So với Diệp Lưu Tây nhìn cô có vẻ thướt tha hơn, ngoại hình rất đẹp mắt.
Cô ăn nói rõ ràng, kể chuyện có trật tự đâu ra đấy: “Đúng là không khóa chết cửa xe… Đêm qua anh Kim Chúc có nhắc qua, nhưng ba người chúng tôi sau khi tán gẫu đã quên béng mất. Ban đêm cũng không có ai đi vệ sinh. Sáng nay tôi mơ mơ màng màng chỉ thấy lạnh, lại cảm giác có người nhìn nên tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền hoảng sợ…”.
Diệp Lưu Tây gật đầu: “Hiểu rồi, cô đi làm việc đi”.
Nếu tên sún và Kiều Mỹ Na đều không nói dối vậy chuyện này rất không hợp lý: ai lại để cửa xe mở ra như vậy? Nếu có kẻ muốn táy máy mờ ám thì cũng phải hành động bí mật, chả có ai lại để cửa xe mở toang như thế.
Cô bước đi vài bước chợt trong lòng nảy ra một ý nghĩ: nếu cửa xe không khóa trong, vậy phía bên ngoài chỉ dùng lực kéo ra là cửa sẽ mở ra; thứ này cùng với thứ tối qua kéo Đường Mập liệu có phải là một hay không?
Trực giác cô cảm thấy rất giống nhau, hơn nữa chúng đều không làm người bị thương.
Trong lúc Diệp Lưu Tây đang cân nhắc thì nghe tiếng Simon truyền tới:
“Nếu chỉ nhận được một quả chanh thì chúng ta có phải ép được nước, đúng không, bây giờ thời tiết không tốt thì chúng ta cần suy nghĩ xem phát huy cách nào. Mọi người xem hôm nay trời đất mênh mông cát vàng, có chút cảm giác như tận thế đúng không? Vậy hôm nay sẽ chụp chủ đề tận thế ở Lâu Lan, dân chúng Lâu Lan khi đối mặt với tận thế… cảm giác trống trải, thê lương, bất lực… tất cả phải thể hiện được trong ảnh”.
Lúc này Xương Đông đi tới tìm Diệp Lưu Tây, cô thuận miệng hỏi anh: “Đường Mập tìm anh có chuyện gì?”.
“Cậu ta bị dọa teo cả gan rồi, muốn tôi đưa ra khỏi đây nhưng tôi đi sao được, đành vẽ cho cậu ấy một tấm bản đồ chi tiết. Cậu ta chỉ cần đi theo vết bánh xe và cờ tiêu tôi cắm hôm qua là ra ngoài được, rồi cứ thế chạy thẳng đường quốc lộ Hala; vậy là ổn”.
Diệp Lưu Tây ừ một tiếng, vẫn để tâm nghe Simon thảo luận:
“Hôm nay make-up phải lưu ý nhé, họa cho người mẫu đậm vào, còn đạo cụ nữa, đạo cụ phải có tính tương phản cao, khiến người ta hoàn toàn không tưởng tượng nổi…”.
Xương Đông vẫn tiếp tục nói: “Tôi còn muốn hỏi cô, hôm nay tôi lái xe ra ngoài tìm kiếm khu vực trong ảnh cô có đi cùng tôi hay ở lại…”.
Diệp Lưu Tây muốn nghe cái thứ “hoàn toàn không tưởng tượng nổi” trong lời Simon, cô dựng ngón tay ra hiệu Xương Đông đừng nói vội.
“Như tôi vừa nói đấy, cảnh tượng bố trí xong xuôi này, người mẫu trang phục ổn thỏa này, ánh mắt cô ấy lạnh lùng này, lúc này thường thì mọi người nghĩ đến đạo cụ gì? Đừng có nghĩ mấy thứ như đao thương, quá tục, quá low, nghĩ bay bổng một chút… Hay là để cô ấy nắm cái cổ vịt, giống như cầm lọ nước hoa có được không? Quá đúng, đây chắc chắn là điểm sáng”.
Diệp Lưu Tây cảm thấy bản thân không theo nổi tư duy thời thượng này.
“Bây giờ giới thời thượng đang sính “tính tương phản cao”, nhưng “tương phản cao” là sao? Một bên mỹ nữ cao quý lãnh diễm lại xuất hiện tại nơi không nên xuất hiện, như là ngõ nhỏ tăm tối bẩn thỉu, mỏ than; hoặc làm những chuyện không nên làm như quét đường, xúc than… Đây chính là cái dẫn dắt trí tưởng tượng vô hạn, là trời sinh thời thượng đấy”.
Diệp Lưu Tây dường như hiểu ra: “Này, họ không phải nói về tôi đấy à? Bọn họ phải mất công tới đây chụp ảnh, chính tôi trời sinh thời thượng đây, khéo tùy ý chụp một cái cũng ra tác phẩm trang bìa rồi”.
Xương Đông: “… Nhịn đi vệ sinh cũng là trời sinh thời thượng hả?”.
Diệp Lưu Tây im lặng một lúc lâu, muốn phản bác cho thật hay nhưng lại không tìm ra từ. Ngừng lại một chút cô quay sang hỏi Xương Đông:
“Xương Đông, anh có biết tương lai mình sẽ chết thế nào không?”.
“Không biết, cô có thể xem được à? Đọc bàn tay?”.
“Ờ, đọc chỉ tay, đưa tay đây”.
Xương Đông liếc nhìn cô một cái, chắc chắc cô không mang đao vậy không cần lo chuyện vừa thò tay ra đã bị chém. Lúc này anh mới chìa tay ra.
Diệp Lưu Tây cầm tay anh, hơi cúi đầu nhìn.
Bàn tay anh rất rộng, đốt ngón tay thon dài (nam chính truyện TQ nào cũng bàn tay rộng ngón tay dài :v), lòng bàn tay ấm áp, bên trên có vài chỗ chai sần thô ráp. Chỗ đốt giữa ngón trỏ cũng có, chắc là vết tích do cầm dao khắc lâu ngày. Bàn tay thế nhưng rất sạch sẽ.
Xương Đông rũ mắt nhìn.
Diệp Lưu Tây cúi đầu, phần gáy trắng nõn lộ ra vẽ thành một đường cong đẹp mắt tiến vào cổ áo. Lớp tóc con phía sau gáy cô có vài sợi tóc mềm mại màu nâu nhạt – khác hẳn với sắc tóc đen tuyền phía trên. Ngày trước người lớn hay gọi mấy đứa con gái có tóc như vậy là con nhóc tóc vàng.
Diệp Lưu Tây chợt ngẩng đầu, nói: “Anh sẽ bị tôi giết chết”.
Đáp án trong dự kiến, Xương Đông hỏi: “Có cách nào hóa giải không?”.
“Có, tuần ba lần mời tôi dùng cơm, trên bàn không thể thiếu ba món mặn, hàng tháng cúng tiền bảo mệnh, gặp mặt phải cúi chào; ngày lễ tết phải dập đầu chào, lúc dập đầu không đụng vang không tính…”.
Xương Đông rút tay về: “Vậy cô giết tôi sớm một chút, còn hơn sống chịu tội”.
Anh để cô lại.