Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 52




Chương 52

Cả đêm nổi gió, gió đã dịu nhưng vẫn chưa lặng hẳn, cát bụi trong không khí rất nhiều, tầm nhìn không quá tốt, không trung như lơ lửng một tầng bụi vàng. Cũng may nơi này khí hậu khô ráo, nếu ở nơi nóng ẩm thì bụi bặm sẽ dính dầy vào người gây ra phát ban, lại không thể tắm rửa thì thực sự sẽ khiến người ta khó chịu đến phát điên.

Diệp Lưu Tây vừa đánh răng vừa nghe cãi nhau.

Là một cô người mẫu bên Mạnh Kim Cổ đang ầm ỹ ỏm tỏi với bọn thủ hạ của Hôi Bát. Đám người tụ tập xung quanh vừa như can ngăn, vừa như châm dầu vào lửa. Giọng cô người mẫu thanh thanh, nổi bật trong tiếng nhốn nháo của đám đàn ông.

“Tôi Kiều Mỹ Na đây á…”.

Nghe một hồi Diệp Lưu Tây liền vỡ lẽ, hóa ra Kiều Mỹ Na cùng hai cô gái nữa ngủ cùng trên một xe. Buổi sáng lúc giật mình thức dậy liền phát hiện ra một tên đàn ông thô bỉ đang thò người vào, lại còn kéo rớt chăn trên người cô.

Làm cô tức điên, lúc ngủ cô chỉ mặc áo ngực cổ thấp, thành ra bị tên kia nhìn thấy hết. Còn chẳng biết có bị sờ mó gì không, chưa kể tên đó còn vừa xấu vừa bẩn.

Diệp Lưu Tây súc sạch miệng sau đó đi qua.

Quả nhiên nơi nào có người nơi đó có giang hồ, có nam có nữ ắt có lắm rắc rối thị phi.

Giữa lúc hai bên đang chửi bới hăng tiết, Kiều Mỹ Na muốn lôi đầu tên kia ra song gã này nhất mực muốn trốn, bị Kiều Mỹ Na túm cổ áo lột ra quá nửa. Nhìn qua trông gã như một kẻ không đầu, chỉ nghe tiếng rống ầm lên từ bên trong áo: “Mẹ mày chứ, ông đây mà thèm nhìn mày à?”.

Mạnh Kim Cổ quả thật không biết xử lý thế nào, muốn can ngăn song không giữ nổi Kiểu Mỹ Na đang trong cơn thịnh nộ. Simon cũng chỉ biết đứng một bên can gián: “Buông tay đã nào, có gì từ từ mà nói…”.

Đám thủ hạ của Hôi Bát vừa đứng hóng vừa thỉnh thoảng lại đâm chọc thêm dầu vào lửa: “Lên mặt cái gì? Hạng người mẫu như cô không phải đã ngủ với cả đống người để moi tiền à”.

Kiều Mỹ Na tức đến trợn mắt: “Thằng nào, thằng nào dám ăn nói bậy bạ thế hả?”.

Giữa lúc hỗn loạn Diệp Lưu Tây lên tiếng: “Tôi mà là cô thì tôi chẳng cãi nhau ầm ỹ như thế này đâu”.

Cả đám đều quay ra nhìn cô, Kiều Mỹ Na vẫn chưa nguôi cơn tức, hỏi: “Ý cô là sao?”.

Diệp Lưu Tây nói: “Rõ ràng quá còn gì, muốn đánh cãi liều mạng thì cần phải có thực lực. Các cô nhiều người bằng bọn họ à, có mấy người đánh nhau được? Tới lui chắc cũng chỉ có anh ta” – Cô liếc qua phía Mạnh Kim Cổ – “Nhìn xem người ta có bao nhiêu người. Các cô mang theo toàn máy ảnh, bảng hắt sáng; còn thứ người ta mang theo là xẻng, cuốc, rìu… Cô còn la hét được chẳng qua vì họ để cô làm vậy thôi, chứ họ mà ác ý thì các cô coi chừng đấy”.

Kiều Mỹ Na nói: “Kiều Mỹ Na tôi không biết sợ ai đâu, có tin tôi báo án…”.

Diệp Lưu Tây cười khẩy: “Thử xem, xem di động của cô có sóng không? Rồi tính thử đợi mấy ngày sau cảnh sát mới tới được đây”.

Nói xong cô xoay người đi về hướng lều của Hôi Bát. Phía sau chỉ còn tiếng đám thủ hạ Hôi Bát cười hô hố.



Bên này ở lều của Hôi Bát đang ăn sáng. Hôm nay không có cháo, chỉ có canh khoai tây với tí miến.

Hôi Bát chào cô, cười giảo hoạt: “Cái thằng sún kém cỏi kia ầm ỹ suốt nãy giờ, em nghe đau hết cả đầu rồi. Còn đang nghĩ bọn họ mà không im thì cho một trận. Vẫn là Chị Tây lợi hại nha, hai ba câu đã làm chúng nó cứng họng im mồm hết rồi. Chị Tây đã ăn sáng chưa, hay để em đem qua bên ấy hai phần ăn nhé?”.

Diệp Lưu Tây nói: “Mang thì mang, bảo gã sún mang qua đây”.

Sau đó cô quay trở về bên xe Xương Đông.

Anh đã rửa mặt xong, đang dựa vào trí nhớ của mình vẽ lại địa hình Đồi Bạch Long vào sổ, tính toán hôm này có thể đi tới khu vực nào tìm kiếm. Nghe động tĩnh của cô anh cũng chẳng hé mắt nhìn, hỏi: “Đại sứ hòa bình đã về rồi à”.

Diệp Lưu Tây mặc kệ anh, lấy ghế gấp ra thoải mái nằm xuống.

Lát sau tên sún mang hai phần cơm tới. Diệp Lưu Tây nhận ra mặt hắn, chính là kẻ tối hôm chặn xe đó đốt thuốc cho Xương Đông.

Gã không biết là Diệp Lưu Tây chỉ tên hắn mang cơm sang, vừa đặt xuống liền quay lưng định đi. Nhưng Diệp Lưu Tây gọi giật hắn lại: “Từ từ đã”.

Cô bưng bát canh chậm rãi thổi, ung dung hỏi hắn: “Chuyện hồi sáng là sao? Vã quá hả?”.

Vừa nhắc đến chuyện này tên sún lại nổi sùng: “Không có đâu. Con nhỏ kia hàng còn chẳng bự bằng vợ em, em thèm vào ấy”.

Kiểu ăn nói thô bỉ như vậy khiến Xương Đông khẽ nhíu mày.

Theo lời gã, buổi sáng gã ra ngoài đi nặng, lúc quay về đi tắt gần qua chỗ bọn Mạnh Kim Cổ thì thấy có chiếc xe đã mở cửa.

“Sáng sớm cũng chưa có ai dậy, em mới tò mò đi qua xem thử. Hừ, đêm qua nghe nói người mẫu này nọ, ai cũng muốn nhìn xem xinh đẹp tới đâu”.

Hắn khẽ hừ mũi: “Nhưng mà có cái quái gì đâu, mắt nhỏ mũi nhỏ, người chả có tí thịt nào, mông lại còn lép chứ. Đàn bà như vậy không mắn đẻ đâu, có cho thì em cũng chẳng thèm”.

Diệp Lưu Tây không kiên nhẫn: “Nói chuyện chính đi”.

“À thì… người trong xe lúc ấy còn đang ngủ, cái cô kia đang dựa vào cửa xe, chăn rơi hết cả xuống sàn. Em nhòm vào một tí ai dè cô ta tỉnh lại, rõ gớm, xù lông lên cứ như sư tử mẹ…”.

“Nói thật chứ?”.

Tên sún vỗ vỗ ngực: “Em mà nói dối sẽ bị xe tông. Hừ, nếu không phải Bát gia dặn dạo này phải thu liễm lại thì em đã xé miệng nó ra rồi”.

Gã hậm hực quay về lều, giữa đường gặp Đường Mập vẻ mặt uể oải. Nhìn bộ dáng này của Đường Mập làm gã tức tối: “Ưỡn ngực lên, đừng có đi đứng như mấy con đàn bà”.

Đường Mập ủ rũ ngẩng đầu nhìn gã, sau đó lại cúi đầu xuống. Hắn đi tới bên Xương Đông xin xỏ: “Anh Đông, hôm nay chúng ta rời đi được không?”.

Diệp Lưu Tây cũng chẳng để ý Đường Mập nhát gan, cô uống vài ngụm hết chỗ canh liền đứng dậy đi tìm Kiều Mỹ Na.