Chương 49
Đường Mập tè cũng không yên, gió lớn tạt cho gã đứng không vững, hạt cát bay đầy vào mặt.
Hắn vội vội vàng vàng, xong việc vội kéo quần, chân trước chân sau cắm đầu chạy về phía lều lớn. Song vừa mới đi qua khúc rẽ đã bị người túm gáy kéo ngược lại.
Đường Mập hổn hển: “Đừnggg… Đừng mà Anh Đông”.
Chân gã không theo kịp phản ứng, ngã lăn xuống nền đất cứng, chỗ bị va đau điếng, Đường Mập cáu kỉnh ngồi trên đất: “Anh làm cái gì thế, chẳng nói chẳng rằng đã động thủ. Loại người gì vậy hử?”.
Xương Đông ngồi xổm xuống, hỏi: “Cậu có biết Hôi Bát tính làm gì không?”.
Đường Mập không lên tiếng.
Xương Đông cười lạnh: “Nếu không phải người quen thì tôi cũng mặc kệ cậu lăn lội nhập hội với hắn. Đường Mập, đường là tự mình chọn. Hôi Bát là dạng người cõng án tử trên lưng, sớm muộn cũng toi thôi, nếu cậu muốn chết cùng hắn thì cứ tiếp tục”.
Nói xong anh đứng dậy bước đi, mới được vài bước đã nghe Đường Mập khóc um lên: “Nhưng em đã làm gì? Em làm cái gì chứ?”.
Hắn khóc đến nức nở, Xương Đông cũng có chút mềm lòng, không bước nổi nữa.
“Anh với Chị Tây là hai kẻ già đời thành tinh, biết em tham đồ này nọ nhưng một câu cũng chẳng nói, cả đường liền coi em là trò đùa, là kẻ xấu, nhưng em đã ăn cắp ăn trộm thật chưa? Em mới chỉ nghĩ chứ đã dám làm gì đâu, chẳng lẽ nghĩ cũng là cái tội? Chả lẽ giờ nhìn ảnh phụ nữ sexy, trong lòng nghĩ muốn ngủ cùng cô – vậy là thành tội cưỡng gian hay sao?”.
Xương Đông nói: “Cậu ôm tâm sự thì cũng đừng xả sang tôi”.
Đường Mập càng nói càng uất: “Sao anh lại nói em nhập hội với Hôi Bát, không phải anh cũng ăn bánh rán rồi ngủ ở lều của hắn à? Sao chưa gì đã nói em hơi dính dánh đến hắn là sẽ đi đời? Lỗ Tấn từng nói ‘tôi chẳng ngại dùng ác ý tồi tệ nhất mà phỏng đoán người Trung Quốc’… em nói cho anh biết, anh chính là kẻ trong lời của Lỗ Tấn đấy. Tâm tư tăm tối, tự cho mình là đúng”.
Xương Đông: “…”
“Em làm gì à” – Đường Mập lau nước mũi – “tất cả những gì em làm là đưa số di động của mình cho hắn, nói cho hắn biết em làm nghề buôn đồ cổ, dặn hắn sau này có hàng thì liên hệ em, sau đó em nghe được chuyện anh đến Đồi Bạch Long…”.
Đồi Bạch Long theo ghi chép là cung đường nguy hiểm nhất trên con đường tơ lụa cổ đại, nghe nói thời cổ nơi đây là chiến trường, người chết vô số, đồng thời cũng là nơi dễ phát hiện cổ vật. Những thứ như Khai Nguyên Thông bảo, Vải vóc vụn rách, Khôi Giáp Bảo kiếm cổ đều có thể dễ dàng tìm được.
“Dù sao Hôi Bát cũng nhổ trại đi cùng hướng chúng ta, em nghĩ có người dẫn đường không bằng có thêm nhiều người đào tìm. Nhỡ tìm được thứ gì đó còn hơn đi cướp đường. Ai biết được anh so với bọn cướp đường còn ác hơn…”.
Hắn càng nói càng tức, nằm vật ra đất chẳng để ý đến bộ dạng nữa: “Giữa đường anh đem em cho người ta, anh có từng nghĩ cho thể diện của em chưa? Anh có biết lúc ấy biểu cảm của anh cứ như kiểu em là nước mũi, phải xì ngay ra mới chịu được. Giờ thì anh lại chạy qua dạy dỗ người ta. Vâng, anh thông minh, anh giỏi giang, anh chính nhân quân tử… Anh là nhất, nhất anh rồi”.
Hắn đau đớn đấm xuống đất, chỉ tiếc xung quanh không có người xem hắn vạch trần bộ mặt thật của Xương Đông.
Xương Đông nói: “… Thôi được rồi, đứng dậy đi”.
Đường Mập không chịu dậy: “Em nói cho anh biết, hôm nay anh không nói cho rõ thì em sẽ…”.
Còn chưa dứt lời cả người gã đột nhiên như trái pháo phản lực, đột nhiên trượt đi mười mấy mét ra xa, sau đó nằm yên bất động.
Chuyện xảy ra bất ngờ, Xương Đông ngây ra mất vài giây.
Anh thận trọng đi lại gần Đường Mập, hỏi: “Đường Mập?”.
Thoáng sau đó Đường Mập rốt cuộc cũng có động tĩnh, hắn run lẩy bẩy bò dậy từ mặt đất, hai hàm răng va vào nhau lập cập – tiếng rõ đến nỗi đứng xa cũng nghe thấy. Hắn và Xương Đông nhìn nhau vài giây, cánh mũi phập phồng thở, ngay sau đó hắn đột nhiên hét ầm lên: “Anh Đôngaaa… Có quỷ, có quỷ đấy…”.
…
Xương Đông nửa lôi nửa kéo hắn cả đoạn đường, đem Đường Mập đang sợ hãi cứng đờ người quay lại chỗ cắm trại. Đường Mập vẫn hoảng sợ đến mức thần trí không rõ, thậm chí còn khóc cười loạn cả lên, dọc đường hắn cứ ôm bám lấy Xương Đông, gào ầm lên: “Không được đâu, chân em không chạm đất được đâu”.
Ồn ào như vậy nên kinh động tới tất cả mọi người.
Đám người Hôi Bát đón Đường Mập vào lều lớn. Xương Đông bị hắn níu nặng, vào đến lều liền ném hắn xuống đất. Đường Mập run run dùng cả tay cả chân mà ngồi lên chiếc chăn nỉ, không dám để chân chạm đất, cả người co ro, nước mắt nước mũi tèm lem cả. Xung quanh tụ tập bao nhiêu là người, Diệp Lưu Tây cũng đi vào, Mạnh Kim Cổ và gã Simon kia cũng chạy qua xem náo nhiệt. Đám thủ hạ của Hôi Bát quây xung quanh hắn, nhốn náo hỏi: “Chuyện gì vậy?”.
Có nhiều người làm Đường Mập cảm thấy yên tâm hơn không ít.
Xương Đông ngồi xổm trước mặt hắn, đưa ngón trỏ ra, nói: “Nhìn theo ngón tay tôi”.
Đường Mập nhìn chằm chằm vào ngón tay Xương Đông, anh trỏ đằng đông hắn nhìn đằng đông, trỏ đàng tây hắn nhìn đằng tây.
Sau khi lặp lại vài lần, Xương Đông nói: “Tốt rồi, không bị điên”. =]]
Nói xong anh đưa cho hắn tờ khăn giấy. Đường Mập nhận lấy, vội lau nước mũi. Bên cạnh lại có người đưa cho hắn cốc nước ấm, hắn một hơi uống cạn. Lúc này trong bụng mới thấy ấm lại, hơi ấm dần truyền đến tay chân đang lạnh ngắt.
Xương Đông nói: “Bây giờ tôi hỏi cậu, cậu đừng nghĩ nhiều, chuyện thế nào cứ kể lại thế ấy. Vừa nãy cậu đang nằm trên đất nói chuyện, sao tự nhiên lại trượt đi những mười mấy mét? Là cậu tự trượt à?”.
Người xung quanh nghe được trên mặt đều ít nhiều kinh ngạc. Vài kẻ nghe không rõ, hỏi lại: “Trượt thế nào? Tôi không hiểu?”.
Đường Mập vội vàng lắc đầu.