Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 48




Chương 48

Gió ở chốn này luôn nổi đột ngột kỳ quái như vậy. Dân bản địa gọi nó là đầu gió, gió lớn nhưng không thổi bền, chỉ rít gào một lúc rồi tiêu biến.

Diệp Lưu Tây căn thời gian múc canh ra: “Ăn đi không lát nữa gió thổi bay cả nồi bây giờ. Củ từ ăn sống được, không chết được đâu”.

Xương Đông nhận cái bát nhựa đựng canh, khẽ thổi cho bớt nóng, đang định cúi đầu uống chợt hạ bát xuống.

Anh cúi người nằm xuống đất, hai tay đỡ thân mình, dán tai xuống đất lắng nghe sau đó đứng dậy phủi tay, bước vài bước hướng về phía con đường họ đi tới.

Có xe đang đến.

Mà dựa theo âm thanh này thì không chỉ có một chiếc.

Ánh đèn xe tới trước, từ xa chiếu thẳng vào mắt mọi người. Xương Đông tránh qua một bên, đèn xe càng gần tiếng nhạc cũng càng rõ, nghe rõ tiếng ca sỹ đang gào rách cổ họng “Em rốt cuộc có yêu anh hay không”, Xương Đông nghe mà mệt thay gã.

Xe chạy tới gần, người sau tay lái hạ cửa kính, giọng nói mang theo chút khiêu khích: “Âyyyy… Xương Đông. Trùng hợp ghê, lại gặp nhau rồi”.

Đó là Mạnh Kim Cổ.

Hai chiếc xe đi sau không nói cũng đoán được, chắc chắn là đoàn chụp ảnh ngoại cảnh, Xương Đông không nói lời nào, bước lui về sau.

Vị trí anh chọn rất tốt, có đài đất vây kín, hoàn toàn chắn gió. Đám người Mạnh Kim Cổ đương nhiên cũng chọn trúng nơi này, ba chiếc xe tiến lại, ồn ào hạ trại ở cách đó không xa.

Đám người tổng giám, người mẫu, nhiếp ảnh gia… tất nhiên không thể động tay vào mấy việc tốn sức, Mạnh Kim Cổ một mình gánh vác, đem lều bạt trải ra. Lúc nhìn sang thấy Diệp Lưu Tây, hắn sáng mắt lên: “Uầyyyy, có người đẹp”.

Hắn chuyển hết đồ đạc qua ôm bằng tay trái, lau vội tay phải vào quần sau đó bước lại gần, chìa tay ra hồ hởi: “Cùng tuyến đường thì đều là bạn bè. Làm quen nhé, tôi là Mạnh Kim Cổ, cứ gọi tôi Kim Chúc là được rồi”.

Diệp Lưu Tây đối với mấy kẻ mặt dày tự nhận người quen luôn không có hảo cảm, hai tay cô nâng bát nhựa, thong thả đáp lời: “Không có tay”.

Mạnh Kim Cổ trầm trầm giọng: “Không Tay… cái tên độc đáo ghê”.

Diệp Lưu Tây ngửa đầu uống ngụm canh, nhìn chằm chằm vào hắn, lúc sau cô nhằn miệng, quay đầu sang bên nhè ra một mẩu xương.

Vậy mà còn không hiểu ý cô thì quá ngu rồi, Mạnh Kim Cổ ngượng ngùng nói: “Người đẹp quả nhiên… rất cá tính”.

Sau đó hắn ôm lều trại đi.

Diệp Lưu Tây nhìn qua Xương Đông hỏi: “Sao lại thế này?”.

Xương Đông ngồi xuống cạnh cô, bưng bát canh của mình lên uống một ngụm: “Chắc hắn đi theo vệt bánh xe, bên đường tôi còn để lại cờ hiệu nữa”.

“Vậy làm sao bây giờ?”.

“Làm thế nào được nữa, chẳng lẽ đuổi người ta đi? Đồi Bạch Long cũng chẳng phải của riêng tôi…”.

Nói được nửa câu anh chợt hơi run, vội quay đầu nhìn lại.

Lại có thêm xe tới.



Cái xe này thì quá quen thuộc, cách thật xa cũng nhìn thấy cờ hiệu hải tặc bay phần phật trong gió.

Xương Đông cũng chẳng bất ngờ, có Mạnh Kim Cổ đương nhiên sẽ có Đường Mập, dù sao thì sáng nay anh vừa hợp tác họ với nhau, nào có chuyện sớm vậy đã đường chia đôi ngả.

Đường Mập mặt dày chẳng chào hỏi với Xương Đông, lái xe thẳng qua sát phía anh và Diệp Lưu Tây song không nhập đoàn cùng đám Mạnh Kim Cổ mà dừng xa hơn một chút.

Diệp Lưu Tây cảm thấy Đường Mập cô đơn lẻ loi, cô nói: “Không thì gọi cậu ta lại đây, bên Mạnh Kim Cổ không ưa, bên chúng ta cũng ghét bỏ. Thôi thì để cậu ấy đi cùng chúng ta, một khách không phiền hai chủ”.

Cô chợt ngưng bặt.

Trong gió lần nữa truyền đến tiếng xe.

Mẹ nó, hôm nay là ngày tụ họp ở Đồi Bạch Long à?

Cô định nghiêng người nhìn sang, xong Xương Đông nói: “Không phải nhìn, sáng mai sẽ có bánh rán ăn”.



Dẫn đầu là chiếc Landwind X9, theo sau có ba chiếc xe, ngoại trừ hai chiếc tham gia cướp đường hôm bữa còn thêm một chiếc chở thực phẩm.

Lại gặp Hôi Bát.

Thoáng chốc, giữa bãi đất trống tụ tập ba đoàn xe, hơn hai mươi mạng người. Lại nói Trấn Lop Nur mật độ dân cư là 0.13, thế nhưng cái nơi được mệnh danh không vết chân người như Đồi Bạch Long chỉ trong nháy mắt mật độ đã tăng vọt.

Hôi Bát vừa xuống xe liền chạy qua chào hỏi Diệp Lưu Tây. Còn chẳng đợi cô hỏi hắn đã thao thao kể lể: “Chúng tôi làm việc không gặp thuận lợi nên quyết định năm nay rời đi trước hạn. Lại trùng hợp làm sao trên đường gặp được cậu chàng kia, vậy nên đi cùng nhau luôn…”.

Xem ra đã soạn sẵn lời cần nói cả rồi.

Phía bên này Mạnh Kim Cổ cũng không thể dựng trại nổi, quyết định ngủ trên xe. Đám người Hôi Bát mới tới lại lanh lẹ ứng biến, dùng xe quây bốn phía, ở giữa dựng lều lớn. Lều được buộc cố định vào thân xe lại càng chắc chắn. Xong xuôi tất cả lại kéo đèn, không lâu sau đó đã thành một chỗ tụ họp ăn uống đánh bài ầm ỹ.

Hơn mười giờ đêm, gió chuyển mạnh. Người đi vào lều, người rút lên xe. Đồi Bạch Long nhiều ma quỷ, quả nhiên danh bất hư truyền, tiếng gió thê lương luồn lách len vào vạn vật. Dù đã chọn địa điểm khuất gió nhưng cửa kính xe vẫn rung lên bần bật.

Xương Đông vẫn luôn chú ý động tĩnh phía bên đám người Hôi Bát, rốt cuộc tới nửa đêm cũng đợi được Đường Mập túm quần chạy ra, lao vội tới phía sau Đồi đất Yardang không xa.

Xương Đông lập tức xuống xe theo qua.