Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 50




Chương 50

“Là bị đẩy, hay bị kéo đi?”.

Đường Mập run run nói: “Bị kéo, bị kéo đi”.

“Cậu có thấy ai kéo không?”.

Đường Mập run rẩy lạc cả giọng: “Không, không thấy ai hết. Lúc đó chỉ có hai người chúng ta, xung quanh cũng chẳng còn ai khác”.

Bốn phía xung quanh yên lặng dần, bây giờ có ngốc đến mấy cũng nhận ra chuyện này không hợp lý, Hôi Bát nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gặp quỷ rồi”.

Xương Đông tiếp tục hỏi hắn: “Cảm giác lúc bị kéo thế nào? Bị kéo bằng tay à?”.

Chuyện lúc đó phát sinh qua nhanh, Đường Mập cũng nói không rõ ràng.

“Bị túm ở chỗ nào?”.

Đường Mập nuốt nước miếng, dùng tay chỉ vào chân phải mình.

Xương Đông cúi đầu nhìn, vạch ống quần hắn lên. Vài người xung quanh liền hít vào một hơi khí lạnh: Trên mắt cá chân Đường Mập thế nhưng có một vệt dây hằn.

Sau khi hỏi đáp vài câu, Đường Mập cũng đã bình tĩnh lại, lúc này hắn đã có thể nói cả câu nguyên vẹn: “Anh Đông, nơi này tà môn quỷ quái, hay đừng ở chỗ này nữa, chúng ta lái xe đi luôn được không?”.

Hắn nói xong còn nhìn xung quanh, hy vọng cũng có người hưởng ứng.

Hôi Bát băn khoăn hỏi: “Chuyện này có thật không đấy?”.

Gã ở Lop Nur đã lâu, mấy chuyện tà ma quỷ dị nghe được không ít nhưng đa phần chỉ là chuyện xưa. Đường Mập cái tên này hơi tí gào to gào nhỏ nên gã cảm giác có lẽ chuyện này chủ yếu là khoa trương nói quá.

Xương Đông nói: “Nếu vậy, tôi có ý kiến này”.

Anh đứng dậy, đối mặt với mọi người: “Đồi Bạch Long này thực sự không thích hợp để hạ trại, mấy ngày nay thời tiết liên tục không tốt, lại còn xảy ra chuyện kỳ quái như vậy. Tôi nghĩ thôi thì có kiêng có lành, cách đây hơn trăm km có Diêm Điền, ở đó có người ở, mọi người chịu vất vả một chút, lái xe thêm khoảng hai tiếng như vậy có thể ngủ trong khách sạn, vậy có được không?”.

Thế nhưng xung quanh trái lại không có ai hưởng ứng.

Hôi Bát mở miệng đã kêu phiền: “Phiền chết, vừa mới thu xếp ổn thỏa ở đây. Giờ thu dọn lều trại cũng mất cả tiếng, bên ngoài thì vừa tối vừa bão cát, hành trình hai tiếng hiện tại có khi đi thành bốn tiếng cũng chưa đến. Bò đến được Diêm Điền thì trời cũng sáng rồi. Ép quá thì người ngã ngựa đổ, tôi nghĩ cứ kệ bà nhà nó, cố chịu một đêm vậy”.

Đám thủ hạ của hắn nhao nhao phụ họa:

“Ôi giời, tà môn quỷ quái cái gì, nếu là quỷ thật thì sớm lấy mạng cậu rồi, kéo cậu làm cái khỉ gì?”.

“Cứ nhắm mắt, trùm kín chăn, ngủ một giấc liền qua”.

“Cùng lắm thì đêm mót tè đừng có chạy ra ngoài, cứ chai nước rỗng mà xả”.

Xem ra đám Hôi Bát vẫn sẽ ở đây. Xương Đông nhìn về phía Mạnh Kim Cổ.

Mạnh Kim Cổ cười nhạt: “Đừng nha, tôi hỏi anh trước đã, bảo chúng tôi đi tới Diêm Điền, thế anh có đi không?”.

Xương Đông nghẹn lời.

“Anh không đi lại bảo chúng tôi đi, thế cũng lạ quá. Chưa kể khi xảy ra chuyện nơi đó chỉ có hai người các anh, không có người khác…” – hắn nhìn thoáng qua bả vai Đường Mập, lớp áo sau lưng quả thật bị ma sát mòn đi – “… vậy chuyện xảy ra thế nào đều là do anh nói cả thôi. Ai biết được liệu có phải chính anh đem đẩy hắn ra xa mười thước rồi quay về đây hù dọa mọi người không cơ chứ”.

Xương Đông đáp: “Tôi thật sự cảm thấy nơi này không ổn”.

Mạnh Kim Cổ hừ mũi: “Tôi thì thấy anh chẳng qua là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng; nhưng mà này, sợ chết đuối cũng không thể không uống nước, anh hiểu không. Muốn dẫn đội bình an thì phải dựa vào kinh nghiệm tích lũy, không phải dựa vào cảm giác. Anh thấy không ổn à… Nếu trực giác anh chuẩn đến thế thì năm đó đoàn Sơn Trà Đen cũng không…”.

Buột miệng động đến cố sự, đang yên đang lành lại đi công kích người khác, hắn cũng tự thấy bản thân có quá đáng, thế nên hắn tự tìm cho mình bậc thang đi xuống, quay sang Simon nói: “Ông chủ, chúng ta quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn chụp ảnh nữa”.



Không khí bỗng dưng tẻ ngắt. Cũng không còn sớm nữa, Hôi Bát hối mọi người đem nệm ngủ ra, Xương Đông đành dặn dò Đường Mập cố chịu qua đêm nay. Anh nói: Trong lều này nhiều người, cậu cứ chỗ giữa mà nằm, nhỡ có chuyện gì xảy ra thật thì cũng là người khác gặp trước.

Xong chuyện anh xốc màn cửa bước ra ngoài, chợt nghe giọng Diệp Lưu Tây: “Tội chưa, tốt bụng khuyên bảo chả ai nghe”.

Xương Đông quay đầu, nhìn thấy cô đang đứng dựa ở cạnh cửa, cái chân bị thương gác lên chân lành lặn, cười như không cười. Hình như cô cố ý ở đây cười anh.

“Tôi không khuyên được bọn họ, cô có cách nào không?”.

“Có liên Quan gì tới tôi đâu. Tôi cũng chẳng mời họ đến”.

Đêm nay sao ai cũng mồm mép trơn tuột.

Xương Đông quay lại chuyện chính: “Cầm theo đèn pin đi, qua chỗ Đường Mập gặp chuyện xem thử”.



Dưới ánh đèn pin hiện lên một vệt hằn kéo lê thẳng tắp trên mặt đất kéo dài tới mười mét.

Ngoài ra không có gì khác thường.

Kẻ kia chắc chắn là đột ngột túm lấy Đường Mập, lực kéo cũng rất mạnh, không thì Đường Mập đã có cơ hội giãy dụa; như vậy dấu vết để lại trên mặt đất sẽ uốn éo vặn vẹo chứ không thành vệt thẳng thế này.

Diệp Lưu Tây ngồi xổm xuống, dùng tay chạm vào mặt đất. Nền đất cứng rắn kiên cố, như vậy chẳng cần biết là thứ gì, nhưng chắc chắn nó không thể chui ra từ mặt đất.

Cô ngẩng đầu nhìn Xương Đông: “Anh thấy sao? Nói trước là đừng có đổ vấy hết mọi thứ cho yêu ma quỷ quái, bọn nó mà có cái năng lực ấy thì đã sớm thống trị trái đất rồi”.