Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 47




Chương 47

Hoàng hôn xuống, xe chậm rãi chạy vào Đồi Bạch Long. Xương Đông cắm cọc tiêu đánh dấu hai bên đường, đề phòng lát nữa không tìm thấy đường ra.

Gió vẫn chưa nổi, bốn phía đều lặng đến tịch mịch.

Địa hình nơi này có chỗ là đất phèn, có chỗ đầy tinh thể muối, có chỗ lại trộn lẫn đất thạch cao trắng. Gò đất cao lớn uốn lượn, mỗi dãy có khi dài tới cả trăm mét, nằm quanh co như thân rồng đang nằm.

Như thường lệ, Xương Đông đỗ xe tại một Đồi đất Yardang lớn chặn gió. Đồi đất Yardang này rất lớn, cao khoảng mười mét, hệt như một bức tường rắn chắc.

Diệp Lưu Tây mang ống nhòm, leo lên chỗ cao nhìn bao quát khung cảnh. Đồi Bạch Long dường như sáng lấp lánh dưới sắc trời chạng vạng. Không trung một bóng chim cũng chẳng có.

Đập vào mắt toàn là những Đồi đất Yardang hình dạng quái dị, song hoàn toàn không hề có cái nào khảm người lên cả.

Chẳng lẽ hai người vào chưa đủ sâu?

Xương Đông định hạ trại nhưng nơi này là đất nhiễm phèn, vô cùng cứng, đinh giữ lều đóng không xuống nổi. Anh thử hai lần không được liền bỏ qua, ngẩng đầu gọi Diệp Lưu Tây: “Xuống dưới đi, đêm nay chắc phải ngủ trong xe… nấu cơm ăn trước đã”.

Diệp Lưu Tây lên tiếng đáp lời; cô xoay người xuống, lại đi thêm vài bước nữa mới chợt phát hiện ra gì đó, quay đầu lại. Trên nền đất thế nhưng có một hàng vệt máu nhỏ, kéo dài đến bên chân cô.

Cô ngồi xổm xuống, vén ống quần lên nhìn. Quả nhiên vết thương lại bị rỉ máu nữa.

Diệp Lưu Tây nhăn mày, lúc cô đi đã hết sức cẩn thận, gần như không sử dụng lực phía chân bị thương, vậy mà vẫn rỉ máu được. Hướng ánh mắt xuống bên dưới, cô thấy Xương Đông đang chọn tìm vài hòn đá, chắc là muốn dựng một cái bếp sơ sài. Ài, thôi đi, không nói với anh ta, kẻo anh ta lại trách cô chân đau vẫn leo lên leo xuống. Lát nữa tự mình xử lý qua là được rồi.

Cô cẩn thận xuống khỏi đài đất.

Chạng vạng tối, khi chút ánh sáng ban ngày cuối cùng biến mất hẳn, vết máu thấm trên đài đất bỗng nhiên sôi lên ùng ục.

Đây là lần đầu Diệp Lưu Tây dùng nước khoáng hầm canh.

Xương Đông nhặt vài đoạn gỗ Hồ Dương khô ở xung quanh làm củi, lại mượn dao của Diệp Lưu Tây chặt thành từng đoạn ngắn. Đun sôi nước thì nhanh nhưng muốn hầm mềm sườn thì rất khó. Dù sao ở cái nơi hoàn toàn không có tín hiệu này thì cũng chẳng có gì khác để làm, hai người ngồi hai bên nồi, châm thêm củi vào đống lửa.

Sợ gió tạt tắt lửa nên Xương Đông vây quanh bếp vài tấm chắn cản gió. Nếu muốn lửa cháy mạnh hơn thì thêm hai thanh củi còn nếu muốn chỉnh nhỏ lửa xuống thì bỏ đi hai thanh. Hơi nước rất nhanh đã bốc lên nghi ngút mang theo mùi thịt lan tỏa, hơi nước đẩy vung nồi kêu vài tiếng lanh canh.

Xương Đông khá thích âm thanh này, nó khiến người ta vô thức có cảm giác nôn nóng mong đợi.

Diệp Lưu Tây tập trung thêm củi, thỉnh thoảng hỏi đáp vài câu với Xương Đông.

“Anh nói xem, đêm nay liệu con Rối bóng có xuất hiện nữa không?”.

Xương Đông đáp: “Có cũng chẳng có gì ngạc nhiên”.

Bạn gái anh bị khảm ở một gò đất vàng, còn cô gái ngồi trước mặt anh thì tỉnh dậy từ chỗ bị treo cổ, đã có nhiều việc lạ như vậy thì có gặp thêm thứ gì cũng đều chấp nhận được.

“Nếu lần này không tìm được Khổng Ương thì sao?”.

“Hai năm nay tôi cũng chuẩn bị tâm lý cả rồi. Chẳng qua người đã mất, nếu không an táng cẩn thận cho cô ấy thì tôi thấy chưa được trọn vẹn”. – Xương Đông nhấc vung nồi, dùng thìa vớt bọt trong canh – “Cô thì sao, không tìm hiểu được gì thì lại quay về điểm xuất phát”.

Diệp Lưu Tây cười lạnh: “Tôi thì chẳng vội, kẻ hại tôi mới vội”.

“Sao lại nói có người hại cô?”.

Diệp Lưu Tây bẻ gãy một đoạn củi khô trong tay rồi ném thẳng vào đống lửa: “Ha… Không như thế chẳng lẽ tôi tự mình thắt cổ? Người như tôi mà tự sát à? Đương nhiên là bị người khác treo lên rồi… Lúc ấy tôi bất tỉnh, muốn giết tôi là việc quá dễ, chỉ một đao là xong. Hắn không giết tôi tức là muốn để tôi sống”.

“Nếu hắn muốn để tôi sống mà không biết gì cả thì dọn dẹp sạch là được, đằng này lại để lại cái túi, bên trong để vài thứ đồ làm người ta nghi ngờ; mục đích không phải muốn tôi tìm hiểu sao. Trước kia anh hỏi tôi chuyện qua một năm rồi sao bây giờ mới tìm hiểu phải không. Thật ra là tôi cố ý đấy. Cứ từ từ chậm rãi mà đi từng bước, để xem đối phương có mất kiên nhẫn trước hay không”.

Cô thở dài.

Đối phương thế nhưng không lộ ra chút ít manh mối nào, mẹ nhà nó cái đồ rùa rụt đầu ngàn năm.

“Từ bức ảnh của Khổng Ương mà biết tới sự kiện đoàn Sơn Trà Đen, sau đó tìm được anh, thẳng đến tận bây giờ không phải từng bước tôi đi đều theo hướng kẻ đó vạch sẵn hay sao?” – cô khẽ nhún vai – “cho nên ấy à, kể cả thật sự tôi không tìm hiểu được chuyện gì thì người gấp cũng chẳng phải tôi, mà là kẻ đứng sau mọi chuyện ấy. Hắn coi tôi là đồ con gà ngu xuẩn, tất nhiên sẽ liên tục rắc thóc dẫn dụ. Tôi chỉ việc ăn thôi”.

“Nếu cứ truy đến cuối mới phát hiện chuyện vô cùng nguy hiểm thì sao?”.

Diệp Lưu Tây mở vung nồi, nhanh nhẹn lột vỏ củ từ, lại cắt thành từng miếng bỏ vào nồi: “Nguy hiểm thì nguy hiểm, có sao đâu, đến chết thì cũng chết qua một lần rồi. Bây giờ chẳng qua là mượn mệnh mà ngắm đất trời… Anh không phải cũng thế à?”.

Xương Đông không nói chuyện, nghĩ kỹ mới lại thấy anh so với cô chưa thấu triệt, tiêu sái bằng. Song vì sao cô có thể tiêu sái tùy ý như vậy? Phải lăn lộn trong môi trường và hoàn cảnh thế nào mà cô có tính cách như thế?

Gió nổi.