Tây Xuất Ngọc Môn

Chương 46




Chương 46

Mạnh Kim Cổ cũng có nỗi khổ khó nói, lần này hắn ta dẫn theo đoàn chụp ảnh ngoại cảnh tạp chí, gồm sáu người; tổng giám là Simon - nói chung là một gã cực kỳ soi mói, cùng với một nhiếp ảnh gia đầy chất nghệ, thêm một tên chân chạy vặt và một người chuyên lo phục trang hóa trang, ngoài ra còn có hai người mẫu xinh đẹp. Họ muốn chụp một loạt ảnh chủ đề Lâu Lan công chúa.

Phía sau có kim chủ nên họ chẳng ngại tiêu tiền, trả cho Mạnh Kim Cổ thù lao cực cao, yêu cầu duy nhất trong hợp đồng là: Chúng tôi không cần đến mấy địa điểm quen thuộc đầy rẫy khách du lịch chụp choẹt, cái chúng tôi cần là những nơi mà người khác không tới được, vậy thì bộ ảnh chụp ra mới khiến người xem kinh ngạc.

Mạnh Kim Cổ đương nhiên đồng ý.

Lúc ký kết, Simon có nghi ngờ hỏi: “Nghe nói hiện tại thời tiết không được thuận lợi cho lắm?”.

Mạnh Kim Cổ thừa biết ở Lop Nur hiện tại là đang là thời điểm có khí hậu tốt nhất trong năm, song vì tâng bốc tự đề cao bản thân và không để vuột mất hợp đồng mà hắn cố ý nói quá những khó khăn có thể gặp: “Tình huống mà người khác không đi được, có tôi thì đều xong xuôi êm đẹp cả. Anh yên tâm, chụp ảnh giữa bão cát sa mạc là nhất, hiệu ứng đồ họa cũng không được như vậy đâu”.

Simon ngẫm nghĩ cảm thấy cũng đúng, lúc này mới ký tên.

Ngờ đâu người tính không bằng trời tính, thời tiết Lop Nur trở mặt nhanh tới mức khiến người ta không kịp đề phòng. Mạnh Kim Cổ từ khi vào nghề tới nay chưa từng gặp phải kiểu thời tiết tồi tệ như vậy; hắn từng tìm Simon đề nghị uyển chuyển.

Simon nói: “Sao anh bảo bất kể tình huống gì anh đều đi được hết?”.

“Nhưng bão cát lớn quá…”.

“Chụp ảnh giữa bão cát lớn không phải càng có hiệu quả tuyệt vời hay sao?”.

Tàn nhẫn nhất là Simon đem hợp đồng ném vào mặt hắn, nhắc hắn nhìn cho kỹ điều khoản phạt vi phạm hợp đồng: “Không đi cũng được, anh cứ theo thỏa thuận mà đền tiền gấp đôi”.

Mạnh Kim Cổ đành đồng ý tiếp tục lên đường, không phải chỉ là bão cát sao, biết đâu quay cuồng mệt mỏi thì gió cũng sẽ tự phải ngừng. Để vững tâm hắn mua nhiều thêm hai cân cải củ, quả nhiên ông trời có mắt, giữa đường giữa phố lại nhìn thấy xe Xương Đông.

Xương Đông nghe xong liền trầm ngâm một hồi, anh hỏi hắn: “Anh có đi bái tế Bành Công không? Rồi đi Lâu Lan, Tiều Hà, Mộ Thái Dương?”.

Mạnh Kim Cổ cảm thấy có cửa, vội gật đầu: “Đi chứ, đi chứ, điểm nào cũng không bỏ qua”.

Xương Đông gật đầu: “Vậy tốt lắm”.

Mạnh Kim Cổ mừng ra mặt, không ngờ Xương Đông lại nói tiếp:

“Tiếc là tôi không cùng đường, tôi đi hướng khác, tới Đồi Bạch Long. Cũng không tiện đường, song tôi có một người bạn muốn đi tuyến của cậu”. Xương Đông đem Đường Mập đẩy qua: “Hai người có thể kết đoàn, chiếu cố nhau một chút”.



Trở lại khách sạn, Diệp Lưu Tây đã tắm rửa xong, tóc tai vẫn ướt sũng, cô đang sửa soạn lại hành lý. Thấy chỉ có một mình Xương Đông quay về, cô kỳ quái hỏi: “Đường Mập đâu?”.

Xương Đông lấy đồ đi tắm, thuận miệng nói lại cho cô nghe.

Diệp Lưu Tây có chút không đành lòng: “Anh cứ vậy ném Đường Mập lại á?”.

Tên khỉ gầy ấy dốc tiền dốc sức theo họ đi về phía tây, đúng là hắn có thèm muốn Cốc Mã não đầu thú của cô song không từ đầu đến cuối chỉ sờ được một lần, còn ra sức lấy lòng cô. Cũng tiếc.

Xương Đông nói: “Gì mà ném lại? Mạnh Kim Cổ thì muốn thêm người thêm xe, còn Đường Mập muốn tham quan di tích, tôi giới thiệu hai người với nhau không phải quá thích hợp sao”.

Anh bước vào nhà tắm, mùi sữa tắm bên trong vẫn chưa tan hết, hương thơm quấn quýt như dư vị trên người phụ nữ, Xương Đông bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng nếu vội bước ra ngoài thì có vẻ không hay lắm.

Anh do dự một lúc, sau đó đóng cửa lại.



Xương Đông từng nói với Đường Mập từ Trấn có đường cao tốc Hala nối thẳng tới Hami.

Con đường này có một nửa chặng lấy vật liệu tại chỗ xây lên, đắp đất nhiễm phèn rồi san ủi nén phẳng thành đường. Về cơ bản cũng chịu được tốc độ xe chạy qua, nhưng do đặc tính của nền đất mà rất sợ nước, có những đoạn đường yếu, chỉ ngấm chút nước đã nhão ra thành hố.

Với người trong nghề “Long Thành Yardang” chỉ là một khái niệm chung chung, lấy đường quốc lộ Hala làm ranh giới, bên trái là Long Thành, bên phải là Đồi Bạch Long. Long Thành gần Lâu Lan, mộ Dư Thuần Thuận và đường biên giới nên có nhiều người ghé qua hơn, bánh xe chất chồng lên nhau mà thành đường.

Đồi Bạch Long so ra thì hoang vắng thê lương và hung hiểm hơn nhiều, sách cổ ghi chốn này là nơi quỷ ma tụ tập. Rất nhiều người đi trên đường quốc lộ Hala đều có thể dễ dàng chụp ảnh Đồi Bạch Long, nhưng đây chỉ là nhìn bên ngoài vào, thực sự tiến vào sâu bên trong thì chẳng có mấy người làm được.

Dựa vào tấm ảnh chụp Khổng Ương, Xương Đông đoán Đồi Bạch Long chính là nơi cần đến.

Trên đường đi, anh có nói trước với Diệp Lưu Tây: “Nơi đó gió rất lớn, còn lớn hơn ở chhox Đồi đất Yardang nhiều, nghe nói không thể dựng trại. Tôi cũng chưa từng hạ trại ở đây, nghe nói so với Long Thành còn đáng sợ hơn. Cô phải chuẩn bị tâm lý trước đi”.

Diệp Lưu Tây nói: “Sớm biết vậy thì cứ dắt Đường Mập với cái tên Mạnh gì gì kia theo, nhiều người, tốt xấu gì cũng đỡ sợ hơn”.

Xương Đông liếc nhìn cô: “Chuyện chúng ta phải làm dù chưa nói rõ nhưng ai cũng hiểu là chẳng phải chuyện lành, sao còn mặt dày mang người khác theo chịu liên lụy”.

Diệp Lưu Tây nói: “Tôi chả biết anh nghĩ sao, còn tôi ấy à, tôi chính là mặt dày đấy”.